Tôi chỉ có thể tự thay đổi, còn chồng thì tôi biết anh quá yêu thương mọi người nên những gì tôi nói anh không hiểu được. Chồng cũng không bao giờ để tôi và con thiếu thốn, luôn cố gắng kiếm tiền. Chính vì thế tôi càng thương chồng hơn, hạn chế kêu ca phàn nàn và
2.2. Người đàn bà của tình yêu thương. - Người đàn bà yêu chồng vì bà ấy hiểu chồng. - Người đàn bà yêu con vô cùng -> Lẽ sống của người đàn bà, sức mạnh để người đàn bà vượt qua tất cả những khổ đau trong cuộc đời. 2.3. Người đàn bà giàu khát vọng
Bạn đang đọc: Những dấu mốc tình yêu của quý bình và vợ doanh nhân. Gắn bó 8 năm cùng với Lê Phương. Từ thời còn là sinh viên, Quý Bình và Lê Phương đã gồm tình cảm với nhau, mối tình cả hai kéo dãn suốt 8 năm trời nhưng sau cùng không mang đến quả ngọt.
Theo tôi, chị nên chấp nhận yêu cầu của chồng, đừng chần chừ kéo dài thời gian nhằm níu kéo hay thuyết phục anh ấy nữa. Bởi khi một người đàn ông tử tế, hiền lành, hết lòng yêu thương chiều chuộng, hết lòng hy sinh vì gia đình, vì vợ con mà bị ngay chính người vợ
Với sự cố gắng không ngừng nghỉ cùng tình yêu của bà Wei, ông Tang đã có thể diễn đạt mạch lạc và tự bước ra khỏi giường, đi lại với tốc độ chậm sau hơn 3 tháng luyện tập. "Tuy chồng không nói nhưng tôi biết trong thâm tâm, chồng hiểu rõ tôi đã nỗ lực nhiều ra sao để chăm sóc ông ấy. Chúng tôi là người đồng hành tốt nhất của nhau khi già đi.
Quy Phục Vợ Yêu Chương 35: Say « Chương Trước Quản Lý Chương Tiếp » Lăng Tuệ rời khỏi Phó Mặc Quân, ánh mắt cô lại lần nữa lướt qua bàn đồ ăn sang trọng. Vừa bước thì một nữ phục vụ bưng một li rượu dừng trước mặt, mỉm cười nhìn cô. "Tiểu thư có muốn dùng nước không?"
mUD1eO. Người đàn ông vứt cô lên giường lớn, ánh mắt lạnh lẽo như muốn xuyên thủng linh hồn cô. Anh ta lấn người đè xuống, trong thoáng chốc xỏ xuyên qua cơ thể cô, gian ác cười lạnh, "Tôi sẽ nhổ hết từng cọng gai nhọn trên người em, để cho em biết địa ngục là như thế nào!"Anh là tổng giám đốc vừa lạnh lùng lại tàn bạo của một tập đoàn xuyên quốc gia, còn là ông vua thống trị giao dịch trong thế giới là ngôi sao mới trong ngành cảnh sát, lòng nhiệt huyết sục sôi muốn theo đuổi con đường chính lần tình cờ gặp nhau ngoài ý muốn, cuộc đời hai người như đã định dây dưa không thể dứt. Anh có thể áo mũ chỉnh tề nói yêu cô, nhưng cũng có thể không bằng cầm thú chiếm đoạt cô, cô kháng cự thì bị anh hung ác trả thù thẳng tay...Anh có thể cưng chiều cô đến tận trời nhưng cũng có thể giẫm nát sự ngông nghênh của cô. Anh dùng thực tế nói cho cô biết, trên đời này chỉ cần thứ anh muốn là anh có thể điều khiển mọi thứ trong tay anh!Cô nói Sớm muộn cũng có một ngày, tôi sẽ tự tay bắt anh vào tù!Anh nói Tôi chờ em...!***Cục cảnh sát khu Nam, văn phòng làm việc của Đốc sát cao cấp."Chẳng lẽ mấy người cũng chỉ có thể cho tôi một lời giải thích như vậy hay sao?" Tiếng tức giận vang lên cùng với một tiếng "Bốp" thật mạnh, những món đồ bị ném lên bàn bừa bãi, kèm theo đó là tiếng tức giận truyền tới, "Chẳng qua chỉ có mấy tên cướp giật mà thôi, vậy mà mấy người lại để người ta bị thương... Đi đi, đi đi, tất cả đều nộp báo cáo lên đây cho tôi.""Vâng, thưa sếp!"Mộ Thiên Thanh nhanh chóng phẩy tay đuổi mấy cảnh sát mới được phân tới ra ngoài, thở phì phò ngồi lên ghế dựa, tay khẽ day trán, vẻ mặt bất lực."Cốc cốc!""Vào đi." Mộ Thiên Thanh điều chỉnh lại tâm trạng, ngước mắt lên nhìn thấy Lý Dược đẩy cửa bước vào."Sếp," Lý Dược tiến lên phía trước, đưa tập hồ sơ trong tay tới, "Đây là báo cáo càn quét Phong Hoa Đường đêm qua, những người bị bắt về rất căng, nhưng sau bốn giờ cũng đã dựa theo quy định mà thả người...""Phương diện này không phải là sở trường của Hà Tuấn sao?" Mộ Thiên Thanh cúi đầu nhìn báo cáo, đồng thời cũng hờ hững Dược mỉm cười nhún vai đáp một tiếng, trong lòng cảm thấy thích cách làm việc linh hoạt hiện giờ của Mộ Thiên Thanh... Năm năm, đối với bất cứ ai mà nói thì đã có rất nhiều chuyện thay đổi."Khụ khụ, " Lý Dược đang mải suy nghĩ, đột nhiên bị Mộ Thiên Thanh hỏi bất ngờ liền nuốt một ngụm nước bọt xuống, sau đó cười nói, "Bây giờ cậu ta thẩm vấn rất thuận lợi, cô cũng biết rồi đấy, nếu không có sự cho phép của cô thì cậu ta cũng không dám làm quá mức lên đâu."Mộ Thiên Thanh nghe vậy đành mỉm cười bất lực lắc lúc này, tiếng chuông điện thoại ưu thương thản nhiên vang lên, Mộ Thiên Thanh cầm di động lên nhìn tên hiển thị cuộc gọi, sau đó cười bắt máy "Sao vậy?""Nhắc nhở một bà mẹ nào đó một chút là lát nữa phải tham gia hoạt động người thân rồi đấy." Giọng nói ôn hòa như tiếng đàn violon của Thượng Quan Mộc khiến người nghe cảm thấy thư thái truyền từ bên kia đầu điện thoại Thiên Thanh hơi ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, ngay sau đó nói "Làm sao em có thể quên được? Đêm qua Tiểu Hi còn nhắc nhở bên tai ít nhất hai mươi lần đấy."Mời các bạn đón đọc Chinh Phục Vợ Yêu của tác giả Thương Tiểu Ly.
Bảy giờ mười phút, Chung Diệc Tâm khoác cánh tay Trần Hiêu xuất hiện ở phòng hòa nhạc. Chương trình bắt đầu lúc bảy giờ ba mươi, hai người áo quần chỉn chu, khí chất xuất chúng, thu hút không ít ánh mắt tò khi hai người vào chỗ ngồi không lâu, tiếng thông báo từ trong cánh gà vang lên, cả hội trường dần yên tĩnh. Thành viên của dàn nhạc lần lượt mang theo nhạc cụ tiến vào sân khấu, mà khi Lương Tễ Thần xuất hiện cùng cây cello, Chung Diệc Tâm nghe thấy có không ít cô gái nhỏ giọng tán thưởng.“Sư huynh của tôi đấy.”, trong mắt cô không phải không có vẻ vui mừng, quả thật sư huynh đã cho cô không ít thể Hiêu nhìn thoáng qua, mặc dù không nhìn rõ gương mặt, nhưng từ dáng người và tác phong, thì đúng là người đàn ông trong clip hôm hờ hững nói “Em lấy cái loa thông báo một lần là được rồi.”Chung Diệc Tâm hừ nhẹ một tiếng, không chấp nhặt với anh, cô tập trung nhìn lên sân khấu, cố gắng để mình không nghĩ đến chuyện lúc ở nhà. Có điều, trên vành tai vẫn còn hơi ấm anh để lại, làm sao mà cô có thể xem nhẹ được?Sau cái động chạm ngắn ngủi, anh thu tay rất nhanh, như thể đó chỉ là một sai lầm vô tình mà thôi. Chung Diệc Tâm không truy cứu, đúng là cô cũng giật mình, có điều, sắp đến phần mở màn rồi, cô không có thời gian lôi thôi với nhất định là như lặng lẽ liếc Trần Hiêu một cái, lại phát hiện anh cũng đang nhìn mình. Tầm mắt giao nhau rồi lại lẳng lặng rời đi, cô giả vờ như không có chuyện gì, giở tờ giới thiệu ra nay có hai khúc nhạc, đầu tiên là bản Concerto dương cầm số 2 của Shostakovich, trên tờ giới thiệu có ghi, nghệ sĩ dương cầm Cao kể giữa cô và Cao Thanh có tồn tại khúc mắc thế nào, thì tối nay cô chỉ là một thính giả, đến đây với thái độ thưởng thức âm nhạc. Cao Thanh mặc lễ phục màu đỏ xuất hiện một cách long trọng, Chung Diệc Tâm cũng vỗ tay theo các khán giả Diệc Tâm nhìn người đàn ông bên cạnh qua khóe mắt, anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, tay đặt trên đầu gối, thái độ như lấy nhoẻn miệng nhạc bắt đầu, cô lắng nghe hết sức chăm chú. Vé Lương Tễ Thần cho là vị trí đẹp nhất, từ chỗ cô có thể vừa khéo quan sát được động tác tay của Cao Thanh. Mấy năm không gặp, kĩ năng của cô ta tiến bộ không ít, nhưng khi tiến vào chương hai thì rõ ràng là độ mạnh nhẹ chưa đạt, cao âm không đủ trong trẻo, chân giậm bàn đạp cũng hơi hỗn phải cô soi mói, nhưng người cùng ngành với nhau, không thể tập trung thưởng thức được, kiểu gì cũng sẽ xem xét dưới góc độ chuyên nghiệp. Nếu để so sánh, cô thích khúc nhạc thứ hai hiện của nhạc trưởng và các thành viên khác tất nhiên là không cần phải nói. Cô đặc biệt chú ý đến phần độc tấu cello của Lương Tễ Thần. U sầu, bi thương, đè nén không thể giãi bày, đúng như cô đã nói, Lương Tễ Thần hợp với kiểu nhạc quằn quại như thế này, quả thật là như được soạn ra dành riêng cho anh ta tuyệt nghe hết sức tập trung, hai tay nhẹ nhàng đánh tiết tấu trên đùi, hoàn toàn không để ý đến xung quanh, thậm chí cũng không biết ánh mắt của người đàn ông bên cạnh vẫn cứ bám theo cô từ nãy đến quá trình biểu diễn, có một chuyện hài hước nho nhiều người lần đầu tiên đến nghe hòa nhạc đều không biết quy tắc, đò là một bản hòa tấu được chia làm nhiều chương, giữa các chương, chỉ huy và dàn nhạc sẽ dừng lại một lát, mà lúc này thì không được vỗ tay. Trước khi khúc nhạc bắt đầu, sẽ có nhân viên hậu đài đứng ở trước hàng ghế đầu giơ biển nhắc nhở khán giả, nhưng có không ít người quá nhiệt tình, bất chấp vỗ tay rào lẽ vị nhạc trưởng sợ có người vỗ tay, nên ngay khi chương nhạc thứ hai kết thúc, ông ta không nói gì, cũng chẳng thèm lau mồ hôi, cứ thế ra hiệu cho dàn nhạc tiến vào chương tiếp theo, làm cả dàn nhạc có phần mơ Diệc Tâm bị hành động đáng yêu đó chọc cho bật Hiêu nhìn cô với vẻ khó hiểu, “Thế mà cũng buồn cười ư?”Chung Diệc Tâm đoán anh không get được điểm gây cười, anh không vỗ tay, cũng không phải là do anh biết quy tắc, mà chẳng qua là lười nhấc tay mà thôi. Vừa nghĩ thế, cô liền cảm thấy mình nên giải thích với anh một ghé vào tai Trần Hiêu, nhỏ giọng giải thích với anh. Cô vừa lại gần, mùi hương trên tóc cô cũng quấn tới theo, cộng thêm hơi thở ấm áp, làm anh cảm giác vành tai ngứa kinh khủng, lòng nao nao, về phần cô nói gì, anh không nghe tới kịp buổi hòa nhạc này, lúc chiều anh ký hợp đồng với đối tác xong liền lên máy bay vội vàng trở về, lịch trình tương đối gấp gáp. Anh không phải là người yêu thích âm nhạc cổ điển, anh vốn tưởng mình sẽ chán đến mức buồn ngủ, nhưng mọi chuyện xảy ra tối hôm nay lại thú vị hơn nhiều so với tưởng tượng của thế, ngay khi Chung Diệc Tâm ngồi thẳng lại, Trần Hiêu bỗng không muốn bỏ qua, anh kéo cổ tay cô, thấp giọng nói “Tôi không hiểu, nói lại lần nữa xem.”Chung Diệc Tâm ghét bỏ liếc anh một cái, nói rõ ràng như thế mà còn không hiểu, ngốc nhiên cô cảm thấy lo cho tương lai của tập đoàn Hành Sinh, lát nữa về phải hỏi Chung Kỳ Nhạc có mua cổ phiếu của Hành Sinh hay không, nếu có thì phải nhanh chóng bán vốn định đợi sau khi kết thúc buổi hòa nhạc sẽ giải thích cho anh, nhưng không hiểu sao Trần Hiêu cứ khăng khăng kéo tay cô lại, như thể cực kỳ tò mò về chuyện này, Chung Diệc Tâm hết cách, đành phải ghé gần lại giải thích thêm một lần nữa. Lần này thì Trần Hiêu đã hiểu, nhưng lại lắm câu hỏi hơn.“Người ở đằng sau kia gõ cái gì đấy?”“Trống định âm.”“Sao khúc này lại không có đàn piano?”“… Tại vì đây không phải là bản concerto[1] dương cầm, anh tự xem tờ giới thiệu đi.”Một lát sau, Trần Hiêu lại huých khẽ vào tay cô rồi ghé sát vào tai cô hỏi “Nhạc trưởng bao nhiêu tuổi rồi?”Chung Diệc Tâm đang định châm chọc thì vành tai vốn lạnh vì điều hòa trong thính phòng bỗng bị bờ môi ấm áp của anh chạm vào, chỉ trong chốc lát. Câu hỏi của anh rất ngắn, con chữ ít ỏi, nhưng dư chấn lại dài, khiến cho lông tơ trên tai cô cũng như dựng cả lúc hoảng hốt, dường như hiểu ra ý đồ của anh, cô không trả lời, ngoảnh mặt sang một bên, ép mình phải tập trung, nhưng mà, tay cô vẫn bị anh nắm lấy. Cô tự nói với mình, sở dĩ không tiếp tục thì thầm to nhỏ với anh nữa là vì cô không muốn làm ảnh hưởng đến những người khác, cho dù xung quanh mình cũng không thiếu những người chốc chốc lại tán gẫu với đối không phải vì tim đập quá nhanh nên cô không nói thành lời né tránh một cách tự nhiên, Trần Hiêu cũng không ép, anh nới tay ra, hai người lại bình thường trở lại, nhưng cô cảm giác, có gì đó đang lặng lẽ thay nhạc kết thúc, dàn nhạc chơi một khúc đệm sau cùng[2], rốt cuộc khán giả cũng có thể nổ một tràng pháo tay giòn giã. Chung Diệc Tâm đưa Trần Hiêu vào hậu đài, cô muốn chào hỏi Lương Tễ Thần.“Sư huynh, tối nay anh thể hiện rất tốt, cảm ơn vé của anh.”, sau đó, cô giới thiệu Trần Hiêu với Lương Tễ Thần, “Chồng em.”Hai người đàn ông lịch sự bắt tay nhau, sau đó hàn huyên đôi ba câu rồi tạm lúc này, Cao Thanh cũng trở lại sau khi ký tên cho mấy người hâm mộ, cô ta chào đón Chung Diệc Tâm bằng một vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, “Khéo vậy, hôm trước vừa mới gặp cậu xong, đây là…”Ánh mắt của cô ta dừng trên người Trần Diệc Tâm lẳng lặng đứng chắn trước mặt Trần Hiêu, khách sáo nói “Chồng tôi.”“Tôi quên mất, giờ nên gọi cậu là cô Trần mới phải.”, giọng điệu của Cao Thanh nghe đầy ẩn ý, “Anh Trần, quả là nghe danh không bằng gặp mặt.”Trần Hiêu liếc Cao Thanh một cái, không có ý định đáp lời. Anh dùng ánh mắt hỏi Chung Diệc Tâm có muốn đi không, cô gật đầu, chỉ đợi chào tạm biệt Lương Tễ Thần nữa là nhiên có mấy tay phóng viên ùa vào, nhìn thẻ tên đeo trước ngực thì họ là phóng viên của đài truyền hình và của một tạp chí âm nhạc cổ điển trong Tễ Thần và Cao Thanh là đối tượng chính của cuộc phỏng vấn này, một lần gặp được cả hai, ai nấy đều vô cùng hưng phấn. Trong đó, có một tay phóng viên trông đứng tuổi tinh mắt nhận ra Chung Diệc cố xảy ra tại thính phòng Boston năm đó là tin tức ồn ào nhất trong giới âm nhạc cổ điển. Tuy rằng sau đó các bài báo đều đã bị dập bỏ, dần dần hạ nhiệt, cái tên Chung Diệc Tâm cũng như biến mất khỏi làng nhạc, nhưng sau khi có tin Hứa Xương Ngạn và Lương Tễ Thần về nước tổ chức lưu diễn, cái tên này lại bị đào ra.“Cô Chung Diệc Tâm, xin hỏi tối nay cô đặc biệt đến ủng hộ buổi biểu diễn của sư huynh sao?”Chung Diệc Tâm thoáng sửng sốt, cô khẽ gật đầu, không nói phỏng viên hỏi tiếp “Cô Chung Diệc Tâm, nghe nói gần đây cô mới kết hôn, trước tiên xin chúc mừng cô, mặt khác, có thể tiết lộ một chút về chân tướng của sự cố năm đó không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô ở trên sân khấu vậy?”Một lời nói hất tung cả ngàn con sóng. Từ sau khi về nước, Chung Diệc Tâm chưa từng gặp phải chuyện thế này, cô có chuẩn bị tâm lý, nhưng lại tóm lấy tay Trần Hiêu theo bản năng. Giây phút đó, lòng bàn tay cô lạnh toát, cho dù cô đã cố giữ bình tĩnh, nhưng chỉ có Trần Hiêu mới cảm nhận được cô đang khẽ run lặng lẽ nhìn về phía anh, ánh mắt đầy vẻ bất lòng anh chấn động, đây là lần đầu tiên Chung Diệc Tâm để lộ vẻ yếu đuối chân thực với anh, cho dù ngày đó ở trại căn cứ bị người ta khiêu khích, nhưng cô còn chẳng biến mặt Trần Hiêu lập tức tối lại, anh cởi bỏ áo vest khoác lên người Chung Diệc Tâm, một tay ôm cô vào lòng, rồi lạnh giọng nói với tên phóng viên “Vợ tôi không cần thiết phải trả lời bất cứ câu hỏi nào cả, xin tránh ra cho.”, nói xong, anh ôm cô đi ra phía bên phóng viên kia biết đã dây phải người khó đối phó, nhưng vẫn không chịu buông tha, hắn tiến đến trước mặt hai người, giơ máy ảnh lên nháy lia lịa, miệng vẫn liên tục hỏi “Là do tay cô có vấn đề với dây thần kinh, hay là vì trạng thái tinh thần?…”Trần Hiêu nghe thấy thế thì đột nhiên biến sắc, vóc người anh cao, động tác mau lẹ, anh tiến đến cầm thẻ của hắn ta lên nhìn lướt qua, sau đó lạnh lùng nói, “Diêu Phong của tạp chí Âm nhạc cổ điển và cuộc sống, tôi nhớ rồi, tôi khuyên anh xóa hết những bức ảnh đó đi, bằng không chúng ta gặp nhau tại tòa án.”Diêu Phong vẫn chưa nhận ra anh là ai, nhưng lại bị thái độ của anh vây cho nghẹt thở. Đang lúc hắn chưa biết phải làm sao, thì Cao Thanh đột nhiên chen vào “Anh phóng viên này, tôi khuyên anh đừng nên đối đầu với cậu chủ của Hành Sinh, mau xóa những bức ảnh chụp vợ anh ấy đi.”Trần Hiêu lạnh lùng ngước mắt, tóm ngay được vẻ trào phúng trong ánh mắt Cao Thanh. Anh nhớ đêm đó Chung Diệc Tâm kể cô gặp phải một người rất đáng ghét, không hiểu sao anh lại cảm thấy chính là Cao mặt tên phóng viên lộ vẻ quẫn bách, hắn không dám hỏi lại, đành phải lề mề xóa bỏ đống ảnh này, Lương Tễ Thần điềm tĩnh nói “Anh Trần, anh đưa vợ anh ra ngoài trước đi, tôi sẽ kiểm tra xem hắn ta có xóa hết hay không.”Trần Hiêu gật đầu, anh ôm Chung Diệc Tâm bước nhanh ra ngoài. Trước khi đi, Chung Diệc Tâm cũng không quên nhìn Lương Tễ Thần với ánh mắt cảm khỏi nhà hát lớn, hai người đi tới cạnh xe. Trần Hiêu đưa tay che nóc xe cho cô, đợi cô ngồi vào chỗ rồi, lại thấy Lương Tễ Thần đang đi vội về phía này, anh liền đóng cửa lại, đứng đó tay Lương Tễ Thần cầm một cái túi giấy, anh ta liếc qua Chung Diệc Tâm đang ngồi trong xe, sau đó đưa cái túi cho Trần Hiêu, “Cái này là thầy tôi dặn tôi đưa cho cô ấy.”Trần Hiêu gật đầu, anh hỏi “Đây là gì vậy?”“Là video và audio những lần biểu diễn trước của cô ấy, anh có thể lấy ra xem.”“Biểu diễn?”, vừa rồi nghe phóng viên nhắc đến buổi biểu diễn, trong lòng Trần Hiêu đã có dự cảm, nhưng tình huống lúc đó gấp gáp, anh không rảnh phân tâm, cho đến lúc này mới chợt nảy sinh nghi Tễ Thần giữ nguyên vẻ lãnh đạm, không có vẻ trào phúng, cũng không có biểu cảm gì khác, “Anh Trần, chẳng lẽ anh hoàn toàn không biết gì về quá khứ của vợ anh à?”***[1] Concerto và symphony giao hưởng khác nhau, hiểu đại khái là concerto thì có một loại nhạc cụ chính, các nhạc cụ khác chỉ làm nền hỗ trợ; symphony thì có rất nhiều nhạc cụ phối hợp chặt chẽ với nhau.[2] Đoạn nhạc encore Là một màn trình diễn bổ sung khi chương trình kết thúc, thường là để đáp lại những tràng pháo tay kéo dài từ khán Càng về sau có lẽ truyện càng nhiều khái niệm về nhạc cổ điển, chỗ nào không đúng mong các cao nhân góp ý nhé!
Chương 60 Ngoại truyện 2 HỢP TÁC ĐÁNH GỤC BỐ!Một năm người hầu trong biệt thự thật có chút không hiểu, sau khi sinh con, đáng lẽ thiếu gia phải trở nên vui vẻ vì đứa con của mình chào đời, thế nhưng dạo gần đây gương mặt ngài ấy lẫn tính khí đều vô cùng khó khi thiếu phu nhân nằm bên cạnh, gương mặt ấy mới dãn ra đôi chưa đầy vài phút sau, một tiếng khóc vang lên, thiếu phu nhân rời khỏi người của ngài mà chạy hẳn vào ấy, họ cảm nhận được đôi mày trên gương mặt anh tuấn cau đến khi tiểu thiếu gia lớn lên được một chút. Lúc ấy ngài mới có được thời gian ở bên cạnh thiếu phu nhân nhiều là chưa được bao lâu, tiểu thiếu gia đã bò chập chững ra, miệng bi bô vài giây sau, thiếu phu nhân rời khỏi người của ngài mà chạy tới bế tiểu thiếu gia lên, sau đó hai người cùng nhau tiến vào ấy, đôi mày trên gương mặt anh tuấn lại cau chặt hơn, tính khí dường như càng lúc càng khó đến khi tiểu thiếu gia lớn hẳn, lúc ấy tâm tình của ngài đã tốt Mạnh Quỳnh nhìn chằm chằm đứa bé đang ngồi đọc sách trước mặt, gương mặt vô cùng vui vẻ, một tay túm lấy cổ áo lôi lên.“Phó Hàm Quang, con lớn rồi, chuyển qua Biệt Uyển ở cùng với ông bà và anh chị đi.”Chỉ là tiểu thiếu gia không chịu thua, tính khí vô cùng cứng nhắc, bàn tay nhỏ bé gấp quyển sách, đôi mày sắc bén cau, ra vẻ một người đàn ông trưởng thành mà hai tay khoanh lại.“Bố không phải là đang ghen với con đấy chứ?”Phi Nhung ngồi bên cạnh thấy vậy liền phì cười, cô quay qua nhìn Phó Mạnh Quỳnh một lát lại kéo Phó Hàm Quang vào lòng.“Bố làm gì ghen được, con của mẹ đáng yêu như vậy cơ mà.”Lúc ấy, đám người làm nhận ra được, đôi mày của ngài đã kẹp chặt đến mức tưởng chừng không thể dãn ra Hàm Quang nhìn quyển sách một lúc lại quay qua nhìn ông bố của mình.“Bố có thể đừng ấu trĩ như thế được không? Con là con của bố mà bố cũng ghen thì thật không biết nên nói gì.”Sau ngày hôm ấy, nhân viên trong công ty tăng ca, cuộc họp diễn ra liên Hàm Quang trong tay một quyển sách kinh tế chính trị, kể từ hôm đó ngày nào cậu bé cũng theo anh đến tập Quỳnh ngồi vị trí chính giữa của phòng họp, phía bên cạnh cậu bé nhỏ trông bộ vest giống hệt lẳng lặng học thái một người bố hoàn hảo từ đó mới bắt đầu được xây dựng hẳn Quỳnh có chút khó xử nhìn đứa con trai của mình, đây chính là phong thái trước khi anh gặp Phi Nhung , chỉ là sau khi gặp cô, phong thái cao ngạo cũng tự bay biến dường như mọi hình ảnh đều tái hiện chân thật thông qua cậu dù nói gì đi nữa, anh cũng phải tách thằng nhóc này tránh xa mẹ nó, giảm thiểu số lần ở bên cạnh Phi Nhung bé để ý được ánh mắt thì mới ngước lên, đẩy nhẹ gọng kính trên mặt, cây bút cũng theo đó xoay chuyển.“Bố nói đến việc cổ phiếu giảm do tràn dầu ở Châu Phi rồi. Tiếp tục đi, đừng để mọi người chờ.”Nộ khí trên người chủ tịch hôm ấy rất đáng nhân viên không ngừng nghĩ thầm, đúng thật là cùng một đến Biệt Uyển, đứa bé tay vẫn cầm cuốn Lăng Vi lẫn Phó Lăng Kì thấy vậy liền lấy quyển sách ra.“Em mau chơi đi, đừng có mà suốt ngày như ông cụ non thế.”Đứa bé bị giật cuốn sách gương mặt nhăn lại, chưa đầy vài giây một bàn tay to lớn đã áp lên cái đầu nhỏ của cậu mà xoa, lực có chút Mạnh Quỳnh từ trên nhìn xuống dưới, mắt ra hiệu cho hai đứa trẻ.“Bố gửi em ở lại, hai đứa nhớ chăm sóc cho em tốt đấy.”Phó Mạnh Quỳnh như trút được một gánh nặng từ hôm đó, vừa về tới nhà anh liền nhào thẳng vào lòng của Phi Nhung đang nằm trên tay cô dời tầm đặt lên trên gương mặt anh mà vuốt nhẹ.“Hàm Quang đâu rồi?”“Đang thực tập rồi, em đừng có thể lo mãi cho nó được không? Còn anh đang cô đơn đây.”Mạnh Quỳnh vui vẻ, anh bế phắt cô dậy, đạp cánh cửa vào trên nhìn xuống, bàn tay anh từ từ kéo dây váy của cô xuống, gương mặt vô cùng vui Nhung bị hành động này làm cho ngạc nhiên đôi lát nhưng rồi cũng theo là, vài phút sau đó, khi bắt đầu thì...Tiếng đập cửa phòng vang lên, bên ngoài vọng vào tiếng của ba đứa trẻ.“Bố, mau mở cửa, lần nào cũng độc chiếm mẹ như vậy thật là quá quắt.”Phó Lăng Vi và Phó Lăng Kì sau khi nghe xong câu chuyện của em út liền uất ức thay, từ đó quyết tâm thay em trả thù.“Yên tâm, anh chị sẽ giành lại mẹ từ tay bố cho em.”Hết!
Tại một khu vườn nhỏ phía sau ngôi trường bị bỏ hoang, nơi đây không sạch sẽ cho lắm, dưới chân thì đầy những cọng cỏ tua rua, cao ngang đến chân, liên tục cứa vào chân gây cho người ta cảm giác khó Ngay lúc này, một cô gái trong bộ đồ dự tiệc vô cùng sang trọng, gương mặt được trang điểm tinh xảo vô cùng hoàn mĩ bước vào. Thế nhưng lời nói thốt ra từ miệng lại khác một trời một vực với cái bộ dáng xinh đẹp ấy. “Lăng Tuệ, mày kêu tao ra đây là có chuyện gì.” Cô ta đứng trước cánh cửa nhỏ trước khu vườn, đôi chân trắng muốt liên tục cạ vào nhau vì ngứa. Tự dưng lại liên lạc, hơn nữa còn đến cái nơi khỉ ho cò gáy này nữa. Lúc này, bên trong góc khuất, một cô gái khác xuất hiện trong chiếc áo phông trắng cùng chiếc quần dài thô sơ. Cô gái ấy từ từ đi lại gần, nở một nụ cười tươi mà nhìn. “Chào Lăng Nhược, à mà không đúng, giờ em họ Trương rồi nhỉ, Trương Khả Di?” Nơi đây không hề có ánh đèn nào, hai người chỉ có thể nương nhờ ánh sáng bầu trời đêm mà lặng lẽ nhìn nhau. Trương Khả Di càng nhìn cô càng tức, bởi vì hai người có gương mặt tương đối giống nhau. “Chị kêu tôi ra đây có chuyện gì?” Cô ta bắt đầu gằn giọng lên. Mặt Lăng Tuệ không biến sắc, vẫn nở nụ cười. “Cha qua đời cách đây hai tuần rồi đấy.” “Thì sao? Ông ta không có nuôi tôi.” Cô ta vẫn dùng cái thái độ khinh bỉ đó mà nói. Thật ra, vụ việc lão già đó qua đời, cô ta thừa sức biết, bởi vì chính Trương Hùng là người đã thiết kế cái chết này cơ mà. Lăng Tuệ cũng chẳng muốn để cô ta đợi lâu nữa, hai tay bắt đầu vỗ vỗ vài cái. Thế là chưa đầy vài phút sau, một vài tên nam nhân to con xuất hiện. Ánh mắt của Trương Khả Di bắt đầu chuyển sang đề phòng, con khốn này là muốn làm cái gì? “Tôi nói trước, đụng đến tôi là chị không yên đâu.” Lăng Tuệ chỉ nhoẻn miệng nở một nụ cười khinh bỉ, đám thanh niên cũng nhanh chóng giữ chặt tay Trương Khả Di lại, thế là cô ta bắt đầu la lên oai oái không nể nang gì nữa. “Tao cảnh cáo mày, mau buông tao ra.” Lẳng lặng nhìn người con gái trước mặt, đáy mắt cô không chút gợn sóng, khóe miệng cô lúc này đã kéo một nụ cười ranh mãnh. “Chị cũng cảnh cáo em, cẩn thận.” Ngay sau đó Lăng Tuệ liền giật phắt cái ví trong tay Trương Khả Di, lấy ra một tấm thẻ dự tiệc, khẽ đung đưa trước mặt cô ta. “Nghe nói hôm nay em cùng với chồng sắp cưới của mình đi dự tiệc nhỉ, nếu bây giờ chị đi thay em thì sao?” Trương Khả Di trợn mắt nhìn cô, có chút không tin với lời nói. “Mày muốn làm gì?” Lăng Tuệ không nói không rằng, trực tiếp bóp miệng cô ta rồi cho vào một viên thuốc ngủ. Sau đó cô khẽ cười, đôi mắt hạnh cũng chính vì thế mà cong lên. Là một nụ cười đẹp vô cùng, nhưng chất chứa trong đó là nỗi uất hận vô cùng lớn! Cô muốn làm gì à? Đương nhiên là trả thù rồi. Vào năm hai người bảy tuổi, mẹ cô đã dắt Lăng Nhược đi theo một tên đàn ông giàu có rời khỏi nơi đây, mà người đó chính là Trương Hùng. Trước đó, cô đã từng chứng kiến đầy đủ những màn vụng trộm của người đàn bà lẳng lơ này rồi, ha, mẹ cô là ả đàn bà lẳng lơ! Thậm chí nửa đêm thức giấc, còn tận mắt nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt đã chai sạn vì làm việc của cha. Khoảnh khắc đó như có vết dao cứa vào tim cô vậy. Từ lúc đó, Lăng Tuệ đã hiểu mẹ cô không còn trên đời này rồi. Ngỡ cứ tưởng mọi việc sẽ kết thúc sau khi bọn họ rời đi, thế nhưng suy cho cùng đều do cô suy nghĩ quá đơn giản. 15 năm sau, ông ta quay trở lại. Ông ta là ai? Là Trương Hùng, chủ tịch tập đoàn Trương thị, là một người vô cùng giàu có. Trong một khoảng thời gian, có một bài báo đã đào mộ ra việc vợ ông ta, tức ả đàn bà lẳng lơ đã từng có chồng trước. Kết quả hại nhiều chi nhánh của ông ta bị công kích, không những vậy cổ phiếu còn liên tục bị rớt giá. Đứng trong tình cảnh như vậy, ông ta liền đến nhà cô mà thương lượng với cha cô, hi vọng ông có thể đứng ra giải thích, mà giải thích cái gì chứ? Là do ông ta chứa chấp người đàn bà lẳng lơ đó, nên mới có ngày hôm nay. Cha cô không chịu, thế là ông ta xuống tay, trực tiếp thuê người giết cha cô. Kế đó ông ta chi tiền cho một tờ báo lớn, viết một bài báo khác đính chính lại thanh danh. Cha cô đã chết, cho dù ông ta có viết đến trăm bài báo đi nữa, cũng sẽ chẳng có ai xác nhận thực hư. Và mọi chuyện đã đi đúng theo chiều hướng ông ta mong muốn, cha cô đã bị người đời sỉ vả, thanh danh, sự nghiệp ông ta bắt đầu đi lên lại. Ngày cha cô mất, kể từ đó, trên thế giới này đã chẳng còn ai quan tâm chăm sóc cho cô nữa, cũng chẳng còn ai rầy la mỗi khi quậy phá, mong đợi mỗi khi về nhà Căn nhà rộng lớn cứ thế hiu quạnh đến đáng Từ giờ phút này, một mình cô chống chọi giữa cái xã hội ác nghiệt
quy phục vợ yêu