Biệt Thự Mê Tình - (Chương 2) - Tác giả Mạn Quang Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Bán biệt thự, bán ngay với giá 80 tỷ, có diện tích chuẩn 185m2, vị trí đặt ngay ở Đặng - Biệt thự; Diện tích: 185 m2; Ngõ 2 ô tô tránh; 80 Tỷ.
u8X4E. Sáng sớm hôm sau, Mr. Blair đúng giờ đi đến biệt thự xem phòng ở.“Thật sự quá tốt!” Blairhoàn toàn vừa lòng. “Tiền thuê nhà là bao nhiêu vậy?”“Mỗi tháng 350 đôla được không?” Tôi thử thăm dò, nếu hắn muốn hạ giá, tôi căn bản không thể cự tuyệt.“Tốt!” Hắn lập tức đáp ứng. “Tôi khi nào có thể chuyển đến?”“Lúc nào cũng được.” Có tiền mọi việc đều dễ thương vậy buổi chiều Tusitante đã chuyển đến biệt thự, quá tốc độ làm tôi phải giật mình.“Anh cứ gọi tôiTusitante là được rồi. Tôi làm ở siêu thị vùng lân cận.” Hắn vừa tự giới thiệu vừa vươn tay cùng tôi bắt tay.“Tôi là Andrew Yang, là tác gia. Bình thường tôi ở nhà làm việc, nếu không có việc gì xin đừng cần quấy rầy tôi, được chứ?” Trong mắt tôi, sáng tác là sinh mệnh thứ hai của mình. Tôi không cần người khác nhìn vào bình luận, tôi chỉ quan tâm đến tiểu thuyết của tôi thôi. Nếu không phải vì bất đắc dĩ, tôi căn bản sẽ không sồng chung với ai.“A? Tôi sẽ không quấy rầy anh, Mr. Yang!” Tusitante có chút xấu hổ.“Vậy cậu nên nghỉ sớm một chút đi!” Nói xong tôi liền ly khai khỏi phòng hắn, trở lại phòng làm việc của việc của tôi chìm trong đống báo chí cùng tạp chí tôi thu thập được, ngay cả ảnh chụp có chữ Nhật cũng có. Tôi tiếp tục nghiên cứu, cẩn thận cân nhắc, mong muốn tìm ra điểm trợ giúp cho tiểu thuyết của tôi. Thành bại chính là lúc này.***“Mr. Yang, tôi pha chút cà phê, anh có dùng không?” Sáng sớm Tusitante đã gõ cửa phòng thấy thực phản cảm, tôi không thích có người quấy rầy cuộc sống của tôi. Tôi có thói quen làm việc và nghỉ ngơi của chính mình.“Tôi không cần!” Tôi mở cửa, rất không khách khí nói với hắn.“Ôi, thực xin lỗi. Tôi không biết quấy rầy anh, thực có lỗi!” Gã đàn ông cao lớn này mỉm cười hối lỗi với tôi. Tự nhiên giống vở hài sau hắn không có tái làm phiền tôi khái đến khoảng chín giờ sáng, tôi từ cửa sổ lầu hai thấy hắn cầm túi ra ngoài đi làm. Với tôi mà nói, khoảng thời gian hắn đi làm là thời gian lý tưởng nhất để tôi sáng tác. Tôi có thể không cần lo lắng hắn sẽ đến quấy rầy, cũng không phải nghe âm thanh ở dưới lầu. Hết thảy đều yên lặng như trước khi chưa có thuyết của tôi đụng phải vấn đề khó, vì tôi chưa bao giờ viết qua thể loại này cho nên tiến hành thật sự không thuận lợi, cảm thấy thiếu thiếu điểm gì đó nhưng lại tìm không tri bất giác đã chạng vạng tối, mà tiểu thuyết thì một chút tiến triển cũng nghe thấy dưới lầu có tiếng mở cửa, tôi biết Tusitante đã trở tôi cùng nhau ăn cơm tối, bởi vì cả tòa biệt thự chỉ có một phòng bếp.“Tiến độ tiểu thuyết của anh đến đâu rồi?” Tusitante cố gắng kiếm chủ đề bắt chuyện.“Thực xin lỗi, tôi không muốn nói về tiểu thuyết của tôi!” Hắn là chạm vào ổ kiến lửa, tôi đang bận tâm vì tiểu thuyết thì hắn lại chọc vào.“Có gì cần tôi hỗ trợ không?”“Không cần! Cậu ăn cơm mà sao nói nhiều vậy!” Tôi phát hỏa, đặt mạnh bát cơm xuống đi thẳng lên kẻ không hiểu gì về sáng tác có thể giúp tôi cái gì?Tôi tiếp tục viết tiểu thuyết, nhưng là một chút ý tưởng cũng không có.“Mình có tức giận vô lý với cậu ta?” Đầu óc không nghĩ gì nữa, đột nhiên lại nhớ tới Tusitante.“Mr. Yang!” Lại là Tusitante. “Tôi làm chút điểm tâm, anh có muốn ăn một ít không?”“Vào đi!” Tôi kỳ thật không nên tức giận với người khác.“Điểm tâm cậu làm không tồi, cà phê cũng ngon lắm!” Thật khó tin một nam nhân lại có tay nghề tốt đến vậy.“Thật à? Tôi sống một mình nên thường tự chăm sóc bản thân.” Hắn vẫn là khách khách khí khí, một điểm cũng nhìn không ra hành động của tôi lúc nãy khiến hắn không vui.“Thế này, Tusitante, tôi bây giờ phải tiếp tục làm việc, cậu cũng nên đi nghỉ đi thôi?” Tôi tận lực khách khí đuổi hắn ra ngoài.“A, vậy tôi ngủ trước, không quấy rầy anh nữa!” Nói xong liền bưng chén đĩa xuống lầu.***Vì sáng hôm sau Di Dian gọi điện cho tôi, cho nên tôi chờ đến lúc Tusitante đi làm rồi thì cũng lập tức rời biệt thự đi tới nhà xuất này tôi không bị người ta sập cửa vào mặt, lập tức có thể gặp được Di Dian.“Mr. Yang, tiểu thuyết của anh rất thành công!” Nàng vừa thấy tôi đến đã rất hưng phấn nói cho tôi tin tưc tốt. “Phản ứng của độc giả rất mãnh liệt!”“Thật vậy sao?” Tôi cũng rất cao hứng.“Chương tiếp của tiểu thuyết anh có mang đến không?” Di Dian hỏi tôi.“Có mang!” Đây là thành quả cố gắng của tôi những ngày qua, thực ra tôi vẫn chưa thật vừa lòng với Di Dian sau khi xem xong vẫn kinh hỉ ca ngợi nó.“Không, cô không hiểu, tôi viết căn bản vẫn chưa tốt!” Tôi không muốn lừa gạt bản thân.“Không! Anh viết rất khá, độc giả sẽ rất hưởng ứng!” Di Dian cường điệu.“Thực xin lỗi, Miss. Di Dian. Là tôi lừa cô, chuyện thật là tôi nói bừa, căn bản hung thủ không có kể chuyện với tôi!” Tôi hiểu, nói dối thì sớm hay muộn cũng sẽ bị vạch trần.“Mr. Yang, chúng tôi đã nói với độc giả đó là chuyện xưa có thật. Chúng ta không thể cho họ biết nó không thật!” Di Dian nghiêm túc nói với tôi. “Anh phải ý thức được, việc này không chỉ quan hệ tới một mình anh, mà còn liên quan tới nhà xuất bản bọn tôi!”Di Dian căn bản là không muốn nghe tôi giải thích!“Anh cần thả lỏng một chút!” Vô luận ngữ khí của cô ấy thế nào, ánh mắt cô vẫn nói cho tôi biết cô muốn hấp dẫn tôi, cô đang khiêu khích tôi.“Đó là một câu chuyện xưa có thật!” Cô giống như muốn thôi miên tôi, cơ thể uyển chuyển dựa sát vào tôi, bộ ngực đầy đặn dình sát trong ngực tôi.“Tôi hiểu rồi, Miss. Di Dian.” Tôi cảm thấy miệng khô lưỡi khô.“Gọi tôiDi Dian.” Đôi môi đỏ mọng hướng thẳng mắt tôi mà mấp máy. “Tốt lắm, trở về viết đi!”Tôi giống như rối gỗ lắc lư ly khai khỏi văn phòng nàng, mãi đến khi tôi ngồi trên “lão xe tăng” mới ý thức được tôi bị người đàn bàđó đùa giỡn!“Gặp quỷ a!” Cô ta lại đùa giỡ vớiAndrewtôi đây!***Trở lại biệt thự đầu óc tôi liền tỉnh táo, vì chuyện xưa kia đã bị công khai là thật. Như vậy hẳn là yêu cầu cũng đặc biệt cao hơn bình thường, tôi căn bản lại không giỏi viết loại này tiểu thuyết này.“Mr. Yang, anh đã về!” Vừa vào đến phòng làm việc liền thấy Tusitante đang dọn dẹp lại văn kiện của tôi.“Cậu đang làm cái gì?” Tôi vừa rồi nghẹn một bụng khí, bây giờ tôi phải bạo phát.“Tôi giúp anh dọn dẹp lại phòng, hy vọng có thể giúp anh làm việc thuận tiện hơn!” Hắn căn bản không phát hiện hắn đang trở thành “vật hi sinh” của tôi.“Xin cậu đừng chạm vào các thứ đồ dùng của tôi, được không?” Tôi ngăn chính mình không được giận cá chém thớt.“Thực xin lỗi, tôi lần sau sẽ không tái làm vậy nữa!” Tusitante vĩnh viễn như vậy lành tính. “Tôi đọc tiểu thuyết của anh rồi. Tôi thấy rất tuyệt a!”“Cái gì? Cậu đã đọc tác phẩm của tôi?” Tôi cảm thấy lý trí sắp bay mất.“Đúng vậy, hay cực kỳ.” Tusitante khẳng định.“Anh đi ra ngoài cho tôi. Từ nay về sau không được đụng vào đồ của tôi!” Tôi hướng hắn rống giận.“Thực xin lỗi, Mr. Yang. Thực xin lỗi, tôi không biết như vậy sẽ làm anh tức giận!” Hắn một bên giải thích cho tôi một bên vội vàng chạy xuống lầu, chật vật không chịu tên nam nhân so với tôi cao hơn, so với tôicường tráng hơn lại bị tôi dọa thành như vậy!Kỳ thật tôi biết tính tình mình có vấn đề, rất dễ nổi nóng, nhất là từ khi bước vào con đường sáng tác lại càng trầm trọng hơn. Cũng bởi vậy tôi có thói quen rời xa tập thể, sợ chính mình khi tức giận sẽ xúc phạm tới họ, nên giờ tôi muốn có một bằng hữu cũng là chuyện bất khả thi. Tôi thật là vì tiểu thuyết mà hi sinh quá nhiều thứ.“Mình hẳn là nên giải thích với anh ta!” Lát sau bình tĩnh lại, tôi ý thức được mình đã tổn thương một người vô tội, nhất là kiểu người tốt như Tusitante!Vì thế mà tôi dậy thật sớm, vào bếp pha cà phê cũng sớm hơn một chút. Tuy rằng tôi pha không bằng hắn nhưng có vẫn hơn không!“Chào buổi sáng, Mr. Yang.” Tusitante dường như không hề để bụng chuyện hôm qua.“Chào buổi sáng, Tusitante. Hôm qua thật có lỗi, tôi không nên nổi giận với anh!”“Không sao cả!”“Vậy là tốt rồi. Tôi lên lầu trước, cậu cứ từ từ ăn!” Nói xong tôi lập tức lên lầu, tôi biết hắn còn muốn nói gì đó với tôi, nhưng tôi căn bản không để hắn có cơ hội mở nhìn ra cửa sổ đến ngẩn người, nhìn bóng Tusitante phía xa xa, biết là hắn đã đi làm. Tôi đi xuống lầu, tiến vào phòng bếp trống rỗng pha ít cà lúc tôi định lên lầu thì thấy cửa phòng Tusitante đang mở, tôi tò mò đến gần phòng được thu dọn thật sạch sẽ, có thể nói không có đến một hạt bụi. Đồ đạc cũng được sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp. Trên giường đặt một quyển thánh kinh cùng một cái walkman, tôi rất muốn nghe thử nội dung bên trong nhưng lại nhịn xuống, bởi vì rình mò đời tư của người khác vốn không phải tác phong của đem các thứ đặt lại chỗ cũ rồi quay trở lại phòng làm việc tiếp tục sáng tác.***Thoáng chốc hai tháng đã đi qua, tôi cùng Tusitante sống trong biệt thự được hai tháng. Bọn tôi ũng có chút hiểu tính mắt tôiTusitante như một lão tăng khổ hạnh. Hắn không hút thuốc cũng không uống rượu, cái này đối với người Mĩ chính thống thực không thể tin được. Cuộc sống cũng rất có quy luật, hắn rất hay nói mà cũng rất nhiệt tình, tay nghề lại cực kì tuyệt vời. Hơn nữa, toàn bộ biệt thự trong ra ngoài trừ bỏ phòng của tôi thì đều do một tay hắn quét dọn. Việc này thực làm tôi cảm kích nên thái độ với hắn cũng tốt lên không ít. Duy chỉ có một điểm, chính là tính tình của hắn. Có mấy lần bởi vì tâm tình tôi không tốt nên tôi nổi giận với hắn,thế nhưng hắn lại không chút để tâm, với tôi còn khách với chả khí, tính tình nóng nảy của tôi với hắn chả xi nhê gì.“Cậu nói hung thủ vì sao muốn giết người? Cả trẻ con cũng không tha?” Khi tôi viết đến đây thì bị mắc lại. Tôi phải giả thiết hung thủ thế nào đây? Dù là biến thái cũng có nguyên nhân đi.“Bình thường trong tiểu thuyết, kẻ sát nhân thường đều là vì tính cách. Có thể hắn có khát vọng gì đó!” Tusitante một bên phủi bụi giá sách một bên trả lời tôi.“Vậy ý cậu tên hung thủ kia là bị bệnh liệt dương?” Tôi hỏi thử hắn!“Ha ha!” Tusitante cười mà không đáp.“Tusitante, cậu có yêu người chưa? Đúng hơn là từng có bạn gái chưa?” Tôi đột nhiên phát hiện, tuy bọn tôi hay nói chuyện với nhau nhưng chưa từng nói đến chuyện của hắn.“Vậy anhtừng có chưa,Mr. Yang?” Hắn hỏi ngược lại tôi.“Từng có. Đáng tiếc là tới giờ cũng không còn cảm giác gì nữa!” Tôi cũng không nguyện ý nói về chuyện của tôi.“Tôi đi làm bữa tối!”Nói đến bữa tối, bây giờ ngoại trừ bữa trưa ra, cả bữa sáng lẫn tối đều giao cho Tusitante chuẩn bị. Rất khó tưởng tượng một nam nhân cao 190cm lại ở phòng bếp xoay qua xoay lại, bất quá tay nghề của hắn đã đánh đổ dạ dày của thuyết của tôi đã viết được một phần ba, có lúc Tusitante còn cho tôi không ít ý tưởng. Ngày mai lại là ngày giao bản thảo, không hiểu sao Di Dian lại muốn tôi đem bản thảo tới biệt thự gần bãi biển của cô. Tôi đã gần ba mươi, tôi biết cô ấy có ý tứ gì. Cô ấy muốn quyến sau, “tư thế” của cô thật đúng là làm tôi phải lắp bắp kinh tôi từ cửa đi vào biệt thự tôi căn bản là không nhìn thấy ai, thẳng đến lúc đi qua đại sảnh thì thấy được một điểm nhỏ trong bể bơi, mà cô nàng lại đang ở trong nước “Hi diễn”.“Anh đến rồi à, Yang!” Cô bước ra khỏi bể bơi, bộ bikini nâu sậm tô đậm dáng vẻ thướt tha, cùng đường cong đầy đặn của cô ấy.“Đây là bản thảo!” Tôi đem nó đặt trên bàn.“Yang!” Cô ôm lấy cổ tôi, thân thể cọ cọ vào người tôi, không ngừng hấp dẫn tôi, ý đồ khơi mào dục vọng của tôi.“Anh có biết cách nào để thỏa mãn một phụ nữ đang đói khát không?” Tay nàng không ngừng vuốt ve toàn thân tôi, quần áo tôi đã bị ướt không ít.“Thực xin lỗi, tôi phải đi!” Với kiểu phụ nữ như cô ấy, tôi vốn không có hứng thú. Nếu không phải cô cần tiểu thuyết của tôi, căn bản không thèm liếc tôi một cái.“Anh nhẫn tâm bỏ lại một phụ nữ đang khát khao được yêu sao?” Cô vẫn muốn níu kéo.“Thực xin lỗi, lần sau đi!” Nói xong tôi lập tức không quay đầu, trốn đàn bà này thật không đơn giản. Nếu không phải tôi tự áp chế chính mình, nhất định không khống chế được, đến lúc đó thực sự sẽ thành quân cờ trong taycô ta.***Vì tôi là người châu Á, nên vô luận là hình thể thế nào thì so với người da trắng cũng hết sức nhỏ bé. Hơn nữa vì muốn sáng tác, tôi hầu như không đi ra ngoài, lâu dần làn da từ nâu đồng biến thành trắng nõn, gương mặt lại y như búp bê, căn bản là không phù hợp với thẩm mỹ của phụ nữ thời nay! Nếu không phải vì tiểu thuyết của tôi được đón nhận, người đàn bà giàu có tràn đầy mị lực ấy làm sao lại để ý tôi?Giữa trưa, thời tiết thực đẹp, tôi ngẫu nhiên muốn ra vườn hoa đi dạo một hoa đã được Tusitante chăm sóc tốt, hắn luôn nhân lúc rảnh rỗi cắt tỉa cành lá, làm cỏ. Hắn tựa hồ như cái gì cũng biết! Ngoại trừ khả năng nấu nướng hắn còn thêm nhiều thứ khác. Hắn không phải con gái, quả thật đáng tiếc.“Mr. Yang!” Tusitante mỗi lần nhìn thấy tôi đều chủ động chào hỏi.“Chào cậu, Tusitante.” Tusitante đang giúp tôi cọ rửa “Lão xe tăng”, “Lần sau cứ gọi tôi là Yang!”“Được, cám ơn, Yang!” Hắn cao hứng tựa như đứa trẻ được cho ngồi lên đám cỏ sạch sẽ, phơi nắng.“Tusitante, cậu nói xem hung thủ cùng chủ hộ có quen biết không?” Tusitante đi về phía tôi, ngồi xuống bên cạnh.“Quen biết! A, tôi là nói các tiểu thuyết khác đều như vậy. Hơn nữa, theo góc độ tâm lý học mà nói, bình thường thì kẻ sát nhân trước khi giết người đều có quen biết nạn nhân.” Tusitante khẳng định.“Thật không?” Tôi có chút do dự, hình tượng tên sát nhân của tôi và hắn không giống nhau lắm. “Cám ơn anh, Tusitante.”“Đừng khách khí, Yang, tôi thích tiểu thuyết của anh. Rất xuất sắc!”“Ha haha, hai ngày nữa là tôi 30 tuổi, cậu không thấy giờ tôi mới viết ra một tác phẩm giống tiểu thuyết, không phải quá trễ sao?” Nếu không phải tôi cố chấp giữ lấy giấc mơ này, có lẽ đã sớm buông tay.“Không, tuyệt đối không.” Ánh mắt chân thành của hắn dưới ánh mặt trời phát ra tia sáng tin tưởng.“Cám ơn cậu! Tôi giờ phải đi làm việc đây.” Tôi đứng dậy quay về biệt thự.
Tin đồn nhảm ở đâu cũng có, dù là trong bệnh viện, nơi mà người tôi luôn phải giành giật sự sống từ tay thần chết cũng không phải ngoại thuyết về người bệnh bí ẩn kia nghe mà rợn cả người. Mỗi ngày bệnh viện đều phải ngăn cản sự quấy nhiễu của bên ngoài, nhất là đám phóng viên lũ lượt kéo là quý tộc Anh quốc và cũng là ông trùm – Tusitante Von Pedro Blair, một lại là tiểu thuyết gia trẻ nổi tiếng, đầy hứa hẹn – AndrewYang. Quan hệ giữa họ lúc đó không chỉ vô cùng ám muội, mà bọn họ còn bị cuốn vào một vụ cảnh sát bắt cóc con tin, cố ý đả thương rồi sau đó tự sát. Mỗi một vụ trong đó cũng đã đủ để cánh nhà báo nháo thành một đoàn, huống chi tất cả đều xảy ra cùng một không nhờ gia thế khổng lồ sau lưng Tusitante, chuyện này đủ khả năng chấn động toàn nước Mĩ, vụ án này hẳn sẽ giành được vị trí đầu tiên trên các tờ báo lớn.“Sao vậy?” Doddtay cầm một ly cà phê đi về phía tôi, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười ân cần.“Không có gì!” Tôi bóp nhẹ chỗ mày đang nhíu lại, giải tỏa cảm giác mệt nhọc cùng phiền toái. “AndrewYang thế nào rồi?” Khi tôi biết cậu người Hoa xinh đẹp kia chính là AndrewYang, hơn nữa lại vừa khéo, Dodd chính là bác sĩ chăm sóc cho cậu ta, liền mau chóng muốn biết tình trạng của cậu ấy.“A? Thế nào a? Bác sĩ Sharon vừa vĩ đại vừa lãnh khốc của chúng ta từ lúc nào lại biết quan tâm đến bệnh nhân vậy?” Giọng nói có chút châm biếm – điểm này cũng chính là lý do tôi không muốn hỏi hắn.“Tôi chỉ là tò mò thôi!” Tôi hướng hắn trừng mắt.“Cậu ta vẫn đi được! Vị cảnh sát kia cũng quá tàn nhẫn đi, cứ vậy đánh gãy mắt cá chân cậu ấy. Hơn nữa cả trên người lẫn trên mặt đều phủ đầy vết thương, vô cùng thê thảm.” Nói xong, tính thương người của Dodd bắt đầu nổi lên, đôi mắt màu lam dần dần đỏ lên đầy lửa giận.“Là vậy a!” Trong đầu tôi thoáng hiện bóng dáng một người mỗi ngày đều chống nạng, đi tập tễnh đến phòng chăm sóc đặc biệt, lẳng lặng đứng nhìn Tusitante. Không nói một lời, càng không có đáp trả, cứ lặng yên chờ đợi một ngày kỳ tích xuất hiện.“Sharon, cậu không sao chứ?” Lại là ánh mắt khiến tôi phải chói mắt kia, tràn ngập lo lắng cùng một tia khác thường mà đó giờ chưa một lần lảng tránh khỏi tôi.“A, cậu giúp tôi nói với cậu ấy, buổi tối tôi sẽ sắp xếp cho cậu ấy gặp Tusitante.” Tôi đột nhiên muốn thực hiện lời hứa mà lúc trước đồng ý với Yang, muốn để cậu ấy có thể nhìn Tusitante trước sau vẫn ngủ say.“Được thôi.” Dodd cười hùa theo.“Tôi đi trước!” Uống một ngụm cà phê trong tách của mình, tôi mặc áo blouse trắng vào rồi rời khỏi phòng một lần nữa tôi hèn nhát chạy trốn, nhưng phía sau ánh mắt nóng rực vẫn một mực nhìn theo bóng lưng tôi rời đi, cho đến khi biến mất nơi cuối hành lang.***Đêm đã khuya nhưng trong bệnh viện đèn vẫn sáng việc của tôi vẫn như rãi đi trên dãy hành lang dài. Hôm nay ban đêm ở bệnh viện đặc biệt im ắng, ngọn đèn sáng choang có hơi chút làm cho người tôi mờ mặt vẫn là cảnh tượng quen lưng màu trắng tựa như bạch ngọc được khảm lên tấm kính lớn.“Bác sĩ!” Thanh âm hơi khàn khàn trầm thấp giống như tiếng đàn violoncello được tấu lên thực dễ nghe. Những vết máu tụ trên mặt cũng dần dần nhạt bớt, chỉ còn lại những dấu hồng nhợt nhạt, nhưng duy chỉ đôi mắt sâu tựa hồ kia vẫn thủy chung mông lung đầy mê hoặc một tầng bóng mờ mà chân hướng cậu ta vẫy vẫy tay, ý bảo cậu cùng tôi đi vào.“Vào đi!” Tôi đẩy cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt ra, tiếng cửa nặng nề tựa như sông ngân cản trở cặp tình nhân gặp nhau, tôi thấp giọng gọi chống nạng, từng bước một đi về phía tay thon dài dường như không chống đỡ nổi trọng lực toàn thân mà hơi hơi run rẩy. Là vì xúc động hay vì bi thương? Tôi đứng trước giường bệnh đợi, nhìn cậu bởi vì hưng phấn mà đôi môi lạnh run cùng đôi mắt dưới ngọn đèn mờ mịt lại sáng lên như những ngôi sao, tựa như mặt nước gợn sóng phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn nhỏ khó khăn đi tới đầu giường,tầm mắt trước sau vẫn luôn đặt trên thân thể người nằm trên giường, chưa từng rời khỏi.“Tôi có thể chạm vào cậu ấy không?” Vẻ mặt khẩn cầu ấy khiến người tôi không thể cự tuyệt.“Ừ, có thể. Có điều phải cẩn thận cái ống trên người cậuta.” Tôi gật gật đầu, thuận tiện nhắc nhở một tay mảnh khảnh xoa lên hai má Tusitante, dùng lòng bàn tay mà nhẹ nhàng dao động, là vuốt ve mà cũng như đang nâng niu một thứ đồ dễ phía đều yên lặng, chỉ có tiếng “đô đô” từ mấy thiết bị xung tay theo hai má vuốt xuống dưới cằm, sau đó lại xoa lên cái trán rộng của người kia, lướt qua hai hàng lông mi, lại tiếp tục vuốt ve chơi đùa với đôi mắt vẫn nhắm từ đầu. Lúc này ngón tay dừng lại, dường như hắn hy vọng mí mắt của người kia cảm nhận được sẽ mở ra, canh chừng tâm hồn ngủ say của cậu như trước kia.“Vì sao cậu còn chưa tỉnh lại đi?” Cậu thì thào chất vấn, thanh âm rên rỉ nhuốm phần chua xót. Ngón tay lướt qua sống mũi cao thẳng của người kia, quét nhẹ lên đôi môi không chút huyết sắc.“Cậu đã đồng ý với tôi, sẽ không để tôi lại một mình…” Thanh âm khàn khàn nghẹn ngào lại không thể ra tiếng, tiếng nức nở bi thương làm lòng người phải đau xót. “Tusitante…” Cậu thì thầm gọi tên cậuta, cho dù cậuta không thể nghe, cho dù cậuta không thể thấy, cho dù cậuta không thể tỉnh lại.“Cậu đã nói, nếu cậu chết, cho dù phải xuống địa ngục cậu cũng sẽ lôi tôi theo…” Cậu vẫn thì thào tự vai gầy yếu run rẩy, tựa như chiếc lá rụng trước gió thu.“Không được bỏ lại tôi… một mình!” Yang khóc. Không phải kiểu khóc thút thít, cũng không phải khóc kêu, chỉ có những giọt lệ rơi xuống, nhưng so với tất cả tiếng khóc lại bi ai hơn bội phần. Nước mắt cứ từng giọt từng giọt lăn xuống, giống như thủy tinh vừa sáng vừa trong ngần, rơi xuống gương mặt Tusitante, rơi xuống khăn trải giường, nổi lên những vầng nước xinh đẹp – một vẻ đẹp đầy thê lương.“Loảng xoảng lang ~” nạng chống rơi xuống đất, vang lên tiếng động lanh tayYang che đi mặt mình, chậm rãi tới gần Tusitante.“Tôi… yêu…cậu…” Yang cúi xuống, ngón tay trắng nõn dị thường lại xoa lên môi Tusitante, dao động, si mê nhớ kỹ lời thề tựa như chú ngữ. “Tôi chưa từng yêu ai như yêu cậu.” Tình cảm như xé rách tâm can khiến người tôi phải đau môi đỏ tươi tựa cánh hoa của cậu nhẹ đặt lên khóe miệng người kia.“Tỉnh lại mau đi!” Cậu kề sát bên taiTusitante. “Tôi sẽ không để cậu ngủ lâu quá đâu.”Trong lòng dường như bị dao khí bi thương lan tỏa khắp phòng khiến tôi có chút hít thở không thông, đau đớn xuyên vào cốt tủy làm cho tôi mờ mắt, nước mắt hòa vào tấm ra giường làm người tôi không thể nắm bắt – giống như vận mệnh không thể đoán không biết bọn tôi rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt như thế nào. Tôi chỉ biết tôi đã đỡ AndrewYang về tới phòng bệnh của cậu. Nhưng những giọt nước mắt trong suốt lại khắc sâu trong tâm tôi mãi không tiêu tán, nụ hôn dịu dàng, tiếng gọi thâm tình cùng đôi mắt ngập nước đều như ngọn đao đâm vào trí óc tôi, vĩnh viễn để lại vết sau ngày đó, tối nào tôi cũng để Yang vào phòng chăm sóc đặc biệt thăm Tusitante, thậm chí có khi là ban ngày tôi cũng đồng ý để Yang ở lại nơi đó. Dần dần, thời gian Yang ở phòng chăm sóc đặc biệt còn nhiều hơn ở phòng bệnh của chính giây từng phút Yang đều ngồi bên giường bệnh, lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ say của Tusitante, thậm chí có lúc còn thì thầm nói chuyện với anh tôi. Gần như tất cả mọi người đều nghĩ rằng Yang đã quá u mê rồi, nhưng chỉ có tôi hiểu rõ đó là tình cảm sâu sắc tới khắc cốt minh tâm.
Biệt thự mê tình – Mạn Quang Tác giả Mạn Quang Thể loại Nhất thự nhất công, hiện đại, ngược thân ngược tâm, HE Editor Phong Nguyệt Beta Dưa_chan Con mẹ nó!” Ta hung hăng chửi mắng lão thiên gia. Đây đã là lần thứ N ta bị trả lại bản thảo. Không có nhà xuất bản nào nguyện ý xuất bản tiểu thuyết của ta, mà giờ ta sắp táng gia bại sản đến nơi. Ta vì viết tiểu thuyết đã từ bỏ một công việc cực tốt, bạn gái cũng bởi vậy mà ly khai ta. Nguyên do là nàng không muốn cùng tên “Ảo tưởng gia” ta chung sống cả đời. Dù thế ta vẫn không từ bỏ giấc mộng mình đang theo đuổi, ta tin tưởng một ngày nào đó ta sẽ trở thành tiểu thuyết gia xuất sắc. Nhưng hiện tại sinh hoạt của ta duy trì bằng “kết hôn phí” lúc trước ta tiết kiệm còn có bảo hiểm nhân thọ do cha mẹ chết vì tai nạn để lại. Cái đáng nói chính là, hiện tại số tiền đó đã bị ta hao phí không ít, giờ ta đã sắp không còn nhìn thấy ánh sáng hi vọng vào ngày mai. Một con người có triển vọng trở thành tiểu thuyết gia vang danh thiên hạ giờ đây sắp thành một tên thanh niên chết đói đầu đường. Túi tiền chỉ còn hơn trăm đồng, đến kỳ đóng tiền thuê nhà hẳn là giao không nổi. Tiền ăn còn không biết có thể chống đỡ được đến lúc nhà xuất bản nào đó chấm trúng bản thảo không nữa. Thật sự đau thấu tâm can! Ta suy sụp quay về nhà trọ. Đêm nay có thể là đêm cuối cùng ta ở lại nơi này, ngày mai chủ nhà sẽ bởi vì ta không đưa tiền thuê mà đuổi ta ra khỏi cửa. “Cừu Đức * Dương tiên sinh, có người tìm ngươi!” Ta vừa mới tiến đến cửa, bà chủ nhà đã kêu ta lại. “A?” Làm ta giật cả mình, ta tưởng nàng định hướng ta đòi tiền nhà chứ! “Ta biết rồi. Cám ơn ngươi, Tư Thông thái thái.” Năm 80 cha mẹ ta đến nước Mĩ, trở thành dân di cư từ Trung Quốc. Ta tuy sinh ra ở Trung Quốc nhưng lại ở nước Mĩ, chịu ảnh hưởng của nền giáo dục nơi này. Có thể nói, ta bây giờ trừ bỏ diện mạo như người Trung Quốc ra, tiếng Trung có thể nghe hiểu nhưng nói thì không thạo. Cho nên, ta ở đây hẳn là không có thân nhân, về phần bằng hữu cũng bởi vì sự nghiệp mà bị ta làm bất hòa. “Ngài khỏe chứ!” Một nam nhân cao lớn đang đứng trong phòng ta. “Ta là luật sư Tát Đắc Lạp”. Hắn hữu nghị bắt tay ta. “Hân hạnh!” Ta không thích luật sư, cũng không hay giao tiếp với họ. “Ước Hàn * Dương tiên sinh vừa chết, ông ấy là chú ruột của ngài.” Luật sư Tát Đắc Lạp hảo tâm giải thích cho ta hiểu. Kỳ thật người tên Ước Hàn ta thật sự một chút cũng không biết. “Vậy có chuyện gì?” Không phải vì ta vô cảm mà bởi vì người kia đối ta không quen. “Hắn có để lại cho ngươi một phần di sản!” Trong lúc luật sư Tát Đắc Lạp nói đến di sản, ta đột nhiên nhận ra này luật sư là con lai, làm ta nhất thời đối hắn sinh hảo cảm. “Hi vọng ngày mai ngài đi viếng lễ tang, ta sẽ ở đó tuyên đọc di chúc.” Tự nhiên ta thấy thượng đế tuy đóng cửa trước mặt ta nhưng lại để ta dang rộng đôi cánh bay lên. Đến khi luật sư Tát Đắc Lạp đi rồi ta vẫn còn chìm đắm trong sung sướng. Nguyên một buổi tối ta chỉ nghĩ đến ông chú chưa từng gặp mặt cũng chưa từng nghe nói qua, để lại cho ta cái gì. Mà chủ nhà thái thái tựa hồ cũng biết ta được thừa kế di sản nên cũng không có vội đuổi ta đi. *** Ta dựa theo địa chỉ của luật sư Tát Đắc Lạp cho, đúng giờ đến khu mộ. Những người đến dự tang lễ không có ai là ta quen biết, trừ bỏ luật sư Tát Đắc Lạp là người duy nhất còn đâu đều là những gương mặt xa lạ. Nghe mục sư đọc diễn cảm thánh kinh, đến khúc “A-men” thì mọi người đã muốn mau mau đem hoa trắng ném xuống quan tài đã hạ thổ. Tiếp theo, mọi người kích động ngồi chờ thời khắc tuyên đọc di chúc. “Ta đem tất cả tài sản lưu lại cho con cháu của ta.” Luật sư Tát Đắc Lạp bắt đầu đọc đến phần cốt yếu của di chúc”Đứa con cả Thomas * Dương được…” Đây là cái dài dòng di chúc hoặc nói là danh sách cũng không sai, ta dựng cái lỗ tai nghe luật sư đọc đến tên của ta. “Cháu họ của ta Cừu Đức * Dương, ta để biệt thự ở thị trấn xxx ngoại thành cho hắn. Nếu cháu họ đã chết thì con cháu của hắn sẽ kế thừa.” Rốt cục của ta ngàn hô vạn gọi cũng đã nhắc tới phần di sản kia. “Vạn tuế!” Lòng ta vui mừng như điên, là một tòa biệt thự a! Thẳng đến lúc ta tiếp nhận chìa khóa cùng giấy tờ quyền sở hữu từ tay luật sư Tát Đắc Lạp ta mới hiểu được mình không phải đang nằm mơ, nữ thần may mắn đã hướng ta vẫy vẫy tay a. Ta cưỡi trên cái “Lão xe tăng” của ta vội vội vàng vàng chạy về nhà, lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị suốt đêm lái xe đến biệt thư của ta. “Dương tiên sinh, ngươi đi à?” Chủ nhà Tư Thông thái thái thấy ta đang lên xe thì đến chào ta. “Đúng vậy, Tư Thông thái thái. ta phải rời khỏi nơi này!” Nói xong ta leo lên xe, đầu cũng không quay lại mau chóng ly khai nhà trọ nhỏ hẹp. Kỳ thật Tư Thông thái thái cũng không phải người xấu, nhưng có lẽ làm chủ cho thuê nhà quá lâu liền bị nhiễm hơi tiền, lâu dần biến thành bà chủ hung ác thấy tiền sáng mắt. Nên khi ta biết ta có được một tòa biệt thự đã không chút do dự lập tức rời khỏi đây. Đi xe chừng ba giờ thì đến xxx trấn mà mất hai giờ mới tìm được biệt thự của ta. Khi ta tìm được thì trời cũng sắp tối tới nơi. “Oa~” Biệt thự đứng vững ở một bên sườn núi, tòa biệt thự theo phong cách cổ điển, lại có một hoa viên cực lớn. Đáng tiếc đã lâu không có ai chiếu cố, toàn hoa viên nơi nơi đều là cỏ dại, cả phòng ở cũng bị phủ đầy cây thân leo. Nhưng về tổng thể mà nói thì nó cũng đủ tráng lệ để khiến ta phải giật mình. Ta dùng chìa khóa mở ra cửa phòng đã rỉ sét. Một mùi nấm mốc xộc thẳng vào mặt, sàn nhà bám bụi dày đặc. Bên phải cửa ra vào là phòng bếp, đối diện cửa là một cầu thang kiểu xoắn ốc, ta theo cầu thang đi lên lầu. Phòng ở tuy chỗ nào cũng toàn bụi cùng mạng nhện nhưng tất thảy đều bảo tồn không tồi. Biệt thự có hai tầng, trên lầu có một phòng khách rộng rãi sáng sủa. Phía bên là một loạt cửa sổ cao lớn, hơn nữa phòng khách còn có lò sưởi trong tường mà ta hồi bé mơ ước. Ta mở đèn lên mới biết nơi này có điện, ngay cả bóng đèn cũng là loại tốt, dọn dẹp sơ qua một chút rồi hướng ba lô lấy ra miếng bánh mỳ. Tùy tiện ra hoa viên kiếm vài nhánh cây khô về đốt lò sưởi, ta cuộn mình trong chăn bông chìm vào giấc ngủ. Cảm giác này từ khi ta bắt đầu sáng tác tới nay là lần ngủ ngon nhất. Khi tỉnh dậy, ta cảm nhận được một luồng thần thanh khí sảng. Chờ ta dọn dẹp tốt tất cả mới phát hiện từ sáng sớm mình đã không ăn chút gì, mà lương thực mang theo cũng không nhiều lắm, vì thế ta lái xe ra quán cà phê gần đấy ăn một chút, thuận tiện ghé vào siêu thị mua ít đồ. Đến lúc quay lại biệt thự thì đã hai giờ chiều. Ta lười biếng nằm phơi nắng trên sàn phòng khách trống rỗng, trong lòng suy nghĩ về tiểu thuyết mới của mình. Nhưng kia không phải là vấn đề cấp bách hiện giờ mà là vấn đề sinh hoạt phí. Ta rất thích tòa biệt thự này nên không nghĩ sẽ bán nó. Nhưng ta không thể ở mãi thế được, đột nhiên trong đầu lóe ra ý tưởng chi bằng ta cho thuê gian phòng ở lầu dưới có riêng cả một phòng vệ sinh kia! Như vậy có thể giải quyết được vấn đề sinh hoạt phí, hơn nữa cũng không ảnh hưởng nhiều tới ta đang ở lầu hai. Lát sau, tạm thời để chuyện tiểu thuyết của mình sang một bên, bắt tay vào tìm kiếm người nguyện ý muốn thuê nhà. Trước tiên ta treo ở trước cửa biệt thự một cái bảng, tiếp theo ta đi tìm công ty môi giới nhà ở cách biệt thự một dặm. Khi làm xong việc thì trời đã tối. Ban đêm biệt thự đặc biệt yên tĩnh, cho dù là ban ngày thì nơi này vẫn tốt đẹp như vậy, rời xa khu phố trung tâm ồn ào náo nhiệt. Đối với một tác gia như ta mà nói nơi này chính là nơi làm việc lý tưởng nhất. Quay lại với tiểu thuyết luôn bị trả lại của ta, hy vọng từ những lần đó có thể rút được kinh nghiệm, giúp chính mình viết ra kiệt tác nổi danh đỉnh đỉnh. Nhìn ra cửa sổ, bầu trời đầy sao như suy nghĩ của ta giờ khắc này vô phương rõ ràng. Nhà xuất bản nói tác phẩm của ta không có sức hấp dẫn độc giả, đối với nhà xuất bản mà nói loại tiểu thuyết làm thâm hụt tiền mua bán là tuyệt đối không có khả năng sẽ làm. Ta phải viết ra loại tiểu thuyết có thể thu hút độc giả. Ta trầm tư suy nghĩ cả một đêm không ngủ, bất tri bất giác trời đã sắp sáng. Ta tắm rửa sơ qua hội làm chính mình thanh tỉnh một chút. “Đinh” Tiếng chuông cửa vang lên. “Thực xin lỗi, đã quấy rầy. Chúng ta là vợ chồng Ước Hàn Tốn, chúng ta từ công ty môi giới bên kia biết được nơi này có cho thuê phòng.” Nguyên lai là người muốn thuê phòng. “Đúng vậy, mời vào!” Ta dẫn đôi vợ chồng Ước Hàn Tốn đi nhìn phòng ở. “Phòng như thế này ta thực vừa lòng, khống biết tiền thuê là bao nhiêu?” Ước Hàn Tốn thái thái hỏi ta. “Mỗi tháng 350 đôla.” Đây là sinh hoạt phí cần thiết mỗi tháng của ta. “Đắt quá vậy!” Ước Hàn Tốn tiên sinh lập tực phản đối nói”Phòng này không tốt thế mà lại ra giá cao như vậy! Quả thực xảo trá!” “Thực xin lỗi, không thể rẻ hơn được! Bất quá ngài nói đấy là phòng không tốt’ là ý tứ gì?” Ta không thể bỏ qua lời đó của hắn. 123...24Tiếp
Tác giả Mạn Quang Thể loại Nhất thự nhất công, hiện đại, ngược thân ngược tâm, HE Editor Phong Nguyệt Beta Dưa_chan Chương 1 thượng hạ Chương 2 thượng hạ Chương 3 thượng hạ Chương 4 thượng hạ Chương 5 thượng hạ Chương 6 thượng hạ Chương 7 thượng hạ Chương 8 thượng hạ Chương 9 thượng hạ Chương 10 thượng hạ Phiên Ngoại thượng trung hạ + kết thúc ~~~ Hoàn~~~ Hề hề, các nàng hò hét link down từ đời thuở nào mà ta lại quên. Sr các tình yêu nhá. Máy ta vừa bay sạch dữ liệu nên bản word nó cũng vẫy tay chào tạm biệt ta. Bởi thế đến h ta mới cung cấp được. Mong các nàng thứ lỗi 😀 Link down Word doc / PDF P/s Một số bạn com xin word và cho email thì mình đã gửi cho các bạn rồi, nhưng không may là có vài bạn mình không hiểu sao k gửi đc. Nên, các bạn có ghé lại chỗ này thì chịu khó down ở link trên kia nhé ^^
biệt thự mê tình