thần chú này có thể bảo hộ cho các em bé được sống lâu và có thể chữa các bệnh khổ, có thể bảo vệ em bé khỏi bệnh tật,tà ma quỷ thần khiến cho em bé được an ổn sống thọ nếu có bà mẹ tuần thứ nhất hoặc tháng thứ nhất hoặc tụng vào tai em bé kinh trường thọ diệt tội đà ra ni hoặc tụng chú trên video hay tụng kinh địa tạng bồ tát bổn nguyện kinh thì …
Sinh ra với một dung mạo không xinh xắn, ưa nhìn như những cô gái khác nên từ bé Kim Phượng thường xuyên bị nhiều người chọc ghẹo. Đến khi có người yêu lại bị họ hàng bên đó chê, thậm chí đến cả người yêu cũ của bạn trai cũng lỡ buông lời miệt thị cô nàng. Vậy là sau nhiều quyết tâm, Phượng đã quyết tâm phải khoác lên diện mạo mới.
5 đứa trẻ đói ăn trong căn chòi dột nát: "Nhà con nghèo lắm rồi, mẹ đừng sinh em nữa". Văn Tiên, 09:08 19/10/2022. Ngồi trên chiếc giường tre ọp ẹp, 5 đứa trẻ lem luốc nép mình vào người mẹ, chốc chốc lại hướng mắt về phía đầu ngõ để chờ cha đi làm về. Từ
Truyện Sống Lại Sinh Em Bé của tác giả Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu là câu chuyện nói về nữ chính được cơ hội trùng sinh một lần nữa. Do ham công tiếc việc mà cô làm việc quá sức đến nổi chết ngay trên bàn làm việc, ông trời thương xót cho cô cơ hội trùng sinh vào
Nhận ra điều ấy, hoàng tử quay trở về hành tinh của em. Trong chương trình Ngữ văn lớp 6 bộ Kết nối tri thức với cuộc sống, học sinh sẽ được tìm hiểu về đoạn trích "Nếu cậu muốn có một người bạn" kể về đoạn gặp gỡ của hoàng tử bé với cáo. Đó là khi cáo xuất hiện, cất lời chào, hai người gặp nhau và làm quen với nhau.
1. Đọc đoạn trích dưới đây và trả lời các câu hỏi: ( ) "Phải bé lại và lăn vào lòng một người mẹ, áp mặt vào bầu sữa nóng của người mẹ, để bàn tay người mẹ vuốt ve từ trán xuống cằm, và gãi rôm ở sống lưng cho, mới thấy người mẹ có một êm dịu vô cùng. Từ ngã tư đầu trường học về
T0s6R3A. “Triệu Ngạn Kiều, cô có biết Tần Dịch Hoan ở đâu không?” Mạnh Đình hình như không có ấn tượng tốt với cô, há mồm ngậm mồm đều muốn tìm Tần Dịch Ngạn Kiều lắc đầu một cái, giọng nói có chút khô khốc “Không biết.”Mạnh Đình vừa định mở miệng lần nữa, liền bị Chu Tiểu Mạch bất ngờ nói xen vào cắt đứt, cô có chút nghi hoặc nhìn Triệu Ngạn Kiều, nói “Cô....Biết tôi sao?” Cô rõ ràng nghe thấy cô ấy gọi tên mình, mặc dù nói rất nhỏ, nhưng cô vẫn nghe được.“Tôi.....” Triệu Ngạn Kiều nuốt nước bọt, gian nan quay đầu sang chỗ khác, nói “Không, không biết.”“Nhưng.....”“Được rồi, tiểu Mạch,“ Mạnh Đình vỗ vỗ bả vai cô, nói “Coi như cô ấy có thể gọi ra tên của em cũng là do Tần Dịch Hoan nói cho thôi.”Ánh mắt của Chu Tiểu Mạch thoáng ảm đạm hơn, Triệu Ngạn Kiều nhìn mà trong lòng đau như bị kim châm, cô cắn chặt răng, hàm răng xiết quá chặt, liều mạng đè sự kích động muốn mở miệng gọi cô ấy xuống. Không thể mở miệng! Không thể giải thích! Hiện tại nhất định phải nhẫn nại!“Tôi, tôi có thể ôm bé một lát hay không?” Chu Tiểu Mạch đi tới trước mặt Triệu Ngạn Kiều, nhìn bé con đang nhắm mắt, vẻ mặt yên tĩnh, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác trìu mến.“Tiểu Mạch......” Mạnh Đình hình như muốn nói điều gì, nhưng nhìn nhìn Triệu Ngạn Kiều, lại ngậm miệng lại.“Anh đi tìm bạn anh đi, em muốn ở đây thêm một lát nữa.” Chu Tiểu Mạch xoay người, nói với Mạnh Đình, trong đôi mắt luôn luôn dịu dàng như nước mang theo sự cầu Đình không muốn đi, anh không muốn để một mình Chu Tiểu Mạch ở bên cạnh một người phụ nữ giống như Triệu Ngạn Kiều, nhưng khi thấy rõ ý tứ không muốn anh ở lại đây của Chu Tiểu Mạch, anh thở dài dưới đáy lòng, đành phải xoay người đi tìm Tần Dịch Tiểu Mạch vừa quay lại đã thấy Triệu Ngạn Kiều vươn cánh tay, nâng cục cưng đến trước mặt cô, trong lòng cô thấy ấm áp, nhỏ giọng nói câu cám ơn rồi cẩn thận nhận lấy bé. Chu Tiểu Mạch không có kinh nghiệm bế trẻ con, nhóc con ghét bỏ giật giật thân thể, cảm thấy vòng ôm này chả có chút thoải mái nào, nhất thời liền nhíu đôi mày nhỏ xinh lại, miệng mếu máo sắp Tiểu Mạch sợ quá vội vàng trả bé lại cho Triệu Ngạn Kiều, Triệu Ngạn Kiều mím môi cười nhìn Chu Tiểu Mạch luống cuống tay chân, cơ thể lay động nhẹ, xác định cục cưng đã an tĩnh lai, mới ngẩng đầu lên, nói “Thật xin lỗi, Tiểu Trạch sợ người lạ.”“Không sao, không sao.” Chu Tiểu Mạch liên tục lắc đầu “Là do tôi không nên ôm đứa nhỏ. Bé gọi là Tiểu Trạch sao?”“Vâng, Tần Trạch, Trạch trong Bạch Trạch.”“Rất êm tai, anh nói có đúng không anh?” Chu Tiểu Mạch nghiêng đầu hỏi.“Ừ.”Một giọng nam dịu dàng truyền vào vành tai, Triệu Ngạn Kiều không biết vì sao lại có chút khẩn trương, ngay cả lòng bàn tay cũng ướt mồ hôi.“Đây là anh trai tôi, Chu Thần Cốc.” Chu Tiểu Mạch giới thiệu.“Chào anh.” Triệu Ngạn Kiều gật đầu một cái với anh, đối diện với đôi mắt bình thản mà an tĩnh đó khiến nhịp tim càng tăng nhanh, cô vô thức dùng ngón cái và ngón trỏ kẹp chặt lấy một góc chăn nhỏ của cục cưng. Nhưng thật không ngờ hành động nhỏ ấy lại khiến cho đáy lòng của người đàn ông ở trước mắt dâng lên sóng to mãnh liệt trong nháy Thần Cốc vừa định nói điều gì đó liền thấy một người đàn ông có bộ dạng xinh đẹp khác thường đang đi cùng Mạnh Đình qua đây.“Sao rồi, em có mệt lắm không, để anh ôm một lát đi!” Nói xong, Tần Dịch Hoan định dang tay đón Tiểu Ngạn Kiều lắc đầu né tránh, đúng là cô rất mệt mỏi, cánh tay cũng chua xót, nhưng nếu như tay cô thật sự trống không thì cô sẽ khẩn trương đến mức không biết nên đặt tay ở đâu mới tốt, cho nên liền từ chối ý tốt của Tần Dịch Hoan.“Qua bên kia ngồi một chút đi.” Tần Dịch Hoan rất bất đắc dĩ với sự kiên trì của cô, chỉ có thể dùng phương pháp uyển chuyển để cho cô nghỉ ngơi một lát. Triệu Ngạn Kiều gật đầu, bước đến gần Tần Dịch Hoan cùng anh sóng vai đi về phía trước. Ở phía sau, tầm mắt như kim châm vào lưng khiến trán cô đổ mồ hôi, cô biết đó là ai, cho nên trong lòng càng thêm khẩn trương.“Tiểu Trạch có quấy người ta hay không?” Tần Dịch Hoan không hề chú ý tới sự khác thường của cô, nhìn con trai đang chớp đôi mắt to, hỏi cô.“Không có, hôm nay bé rất ngoan.” Nhắc tới con trai, trên mặt Triệu Ngạn Kiều lộ ra nụ cười tươi tắn nhất, trong nháy mắt khiến Tần Dịch Hoan choáng người kia muốn diễn tả tình cảm ở trước mặt bọn họ hay là thế nào đây?Mạnh Đình căm phẫn trong lòng, nhưng lại không tiện mở miệng quấy nhiễu nhà người ta. Nhưng ban đầu rõ ràng là Tần Dịch Hoan rất chán ghét Triệu Ngạn Kiều mà! Vây mà lúc này xem ra, đó không phải chán ghét, rõ ràng là thích tới điên đảo rồi!Đàn ông ấy à! Mạnh Đình lắc đầu một cái, đều không qua được ải mỹ nhân! Ban đầu, lúc bị bức hôn thì thật sự giống như là muốn hủy diệt cả thế giới, nhưng hãy nhìn hiện tại đi, vẻ mặt tươi cười hạnh phúc kia tưởng như là có thể chọc mù hai mắt của anh đó!Mạnh Đình cảm thấy mình phải làm chút gì đó, không thể để cho hai người kia tiếp tục như vậy nữa, anh ho khan hai tiếng, nói “Khụ khụ, Dịch Hoan, con trai của anh thật biết nghe lời.”“Ừ.” Tần Dịch Hoan đáp một tiếng, nhíu mày nhìn bốn phía càng lúc càng đông người liền nói với Triệu Ngạn Kiều “Lên lầu đi, nơi này quá ồn ã.”Những lời này rất hợp với suy nghĩ của Triệu Ngạn Kiều, bây giờ cô đúng là đứng ngồi không yên, vì vậy lập tức đứng lên gật đầu với đám người Chu Thần Cốc rồi lên lầu.“Nếu tiểu thư Chu không có bạn bè thì có thể đi lên lầu ngồi một lát.” Tần Dịch Hoan cười nói với Chu Tiểu Ngạn Kiều đang muốn bước đi liền dừng lại, đối diện với đôi mắt trong suốt đen láy của Tần Dịch Hoan, lập tức biết là có chuyện gì xảy ra. Đây là anh đang cho cô một cơ hội để thẳng thắn, Triệu Ngạn Kiều sinh lòng cảm kích, ôm con trai cùng Chu Tiểu Mạch đi lên dù trong lòng cô từng nghĩ là sau khi sinh con xong sẽ nói sự thật với Chu Tiểu Mạch, nhưng lúc thật sự có cơ hội thì chả biết nên mở miệng nói như thế nào nữa. Triệu Ngạn Kiều đặt Tiểu Trạch vào giường trẻ con, kêu Chu Tiểu Mạch ngồi xuống, hai người cùng nhìn nhau chẳng biết nói cuộc nên bắt đầu từ đâu đây? Nói thẳng cô chính là Triệu Ngạn Kiều ư? Tiểu Mạch nhất định sẽ xem cô như đồ thần kinh! Vậy nên nói như thế nào? Trong lòng Triệu Ngạn Kiều vô cùng lo lắng bất an, rất có thể chỉ có một cơ hội duy nhất, lần sau không biết đến khi nào mới gặp lại, cô nhất định phải nghĩ ra một điểm mắt Triệu Ngạn Kiều xoay tròn, chợt nhớ tới tình cảnh lúc bọn họ mới gặp mặt, ánh mắt cô sáng lên, ngồi gần Chu Tiểu Mạch một chút, trong ánh mắt nghi ngờ của cô, chợt mở miệng nói “Nước chảy qua cầu nhỏ nhà người.”Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cô nói mình tên là Triệu Ngạn Kiều, Chu Tiểu Mạch không biết viết làm sao, còn hỏi cô một câu là có phải "nước chảy qua cầu nhỏ nhà người" hay không. Nếu cô ấy còn nhớ rõ tình cảnh ấy, như vậy cô cũng không cần giải thích gì nhiên, cô vừa dứt lời thì sắc mặt của Chu Tiểu Mạch cũng lập tức thay đổi.“Cô......Cô, đây là có ý tứ gì?” Cô không dám nghĩ quá nhiều, cho nên tình nguyện tin tưởng đây chỉ là một sự trùng hợp.“Tiểu Mạch, thật xin lỗi.” Ánh mắt Triệu Ngạn Kiều hơi ướt át, nói tiếp “Không hề liên lạc với cậu suốt một thời gian dài như thế, để cho cậu lo lắng rồi. Mình là Triệu Ngạn Kiều, không phải là Kiều trong "nước chảy qua cầu nhỏ nhà người.”Chữ Kiều trong Triệu Ngạn Kiều là 乔 Giản thể của chữ 喬, nghĩa là cao còn Kiều trong câu thơ là 桥 nghĩa là cầu nhỏ trong các đình viện xưa, đều đọc là "Kiều".Chu Tiểu Mạch không dám tin trợn to hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn bởi vì kích động mà phiếm hồng, thân thể cũng bắt đầu run rẩy, trong miệng kích động lầm bầm “Không thể nào......Không thể nào......Nhất định là trùng hợp.....”“Chu Tiểu Mạch biết yêu lần đầu vào lúc 16 tuổi, thầm mến người ta hai năm, cũng không dám mở miệng, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn người trong lòng yêu thương người khác. Động vật Chu Tiểu Mạch thích nhất thật ra không phải là mèo mà là thằn lằn. Chuyện Chu Tiểu Mạch lo lắng là.....”Còn chưa nói xong, Chu Tiểu Mạch đã hét lên một tiếng bổ nhào tới ôm lấy cô. Cô không biết vì sao cô ấy cũng biết những chuyện này, nhưng ở trên thế giới này, cũng chỉ có một mình Triệu Ngạn Kiều biết việc đó. Cho nên, mặc dù có không thể tưởng tượng nổi, mặc dù thật ra trong lòng mình còn hoang mang, cô vẫn tin tưởng người ở trước mặt này chính là Triệu Ngạn Kiều! Là người bạn thân duy nhất suốt cuộc đời cô!“Triệu Ngạn Kiều! Cậu là đồ....Cậu là đồ.....” Cô khóc thét lên, vắt hết óc muốn nói điều gì, nhưng là, bình thường đầu lưỡi coi như linh hoạt giờ đã ấp úng như bị tấm gỗ dày đè lên, không nói được gì.“Tiểu Mạch, cậu hãy nghe mình nói đã.” Triệu Ngạn Kiều vỗ vỗ lưng cô cho cô thuận khí, dỗ dành “Đừng khóc, đừng khóc. Mình nói cho cậu biết, mình đều nói hết cho cậu biết.” Cô sợ nhất là Chu Tiểu Mạch rơi nước mắt, ngày trước là như thế, hiện tại vẫn là như trong tiếng khóc và lên án của Chu Tiểu Mạch, Triệu Ngạn Kiều kể hết cho Chu Tiểu Mạch nghe từ chuyện cô mở mắt đến khi thích ứng với thân thể này, rồi đến chuyện mang thai sinh con. Chu Tiểu Mạch càng nghe đôi mắt càng trợn lớn, quả thật không dám nghĩ rằng trên thế giới thậm chí có chuyện ly kỳ như vậy.“Cho nên nói là, không phải là mình không đi tìm cậu, mà là....” Triệu Ngạn Kiều chỉ chỉ cục cưng ở trên giường trẻ con, nói tiếp “Ôm Tiểu Trạch đi thật sự là rất bất tiện.”“Nói như vậy, cậu...Bây giờ cậu đã có chồng và con trai rồi hả?”“Éc....Có thể nói là như vậy.” Triệu Ngạn Kiều sờ sờ đầu, có chút ngượng ngùng.“Vậy khi nào thì cậu ly hôn?” Chu Tiểu Mạch nói ra lời kinh Ngạn Kiều nhất thời run nhẹ một cái, bịt miệng cô lại, lời này không thể để cho người nhà họ Tần nghe được, nếu không còn không biết sẽ nghĩ như thế nào nữa, nhất là Tần Dịch Hoan.“Ly hôn? Mình làm chi phải ly hôn?”“Cậu không phải bà xã của anh ta, đương nhiên là phải ly hôn rồi!” Chu Tiểu Mạch hình như vô cùng phản đối cuộc hôn nhân của Triệu Ngạn Ngạn Kiều thở dài, nói “Sao có thể dễ dàng như vậy chứ, nhà họ Tần là kiểu gia đình gì, vốn sẽ không cho phép loại chuyện ly hôn gì gì đó phát sinh đâu.”“Bọn họ uy hiếp cậu à? Tiểu Kiều, mình sẽ giúp cậu! Nhất định phải ly hôn!” Sắc mặt Chu Tiểu Mạch lập tức trầm xuống, lộ ra vẻ đặc biệt uy nghiêm của tiểu thư thế gia, nhìn Triệu Ngạn Kiều đang ngẩn lắc lắc đầu, nói “Mặc kệ như thế nào thì mình vẫn không thể ly hôn, với cả còn có Tiểu Trạch nữa.”“Cậu không nuôi được thì mình nuôi giúp cậu!” Chu Tiểu Mạch nắm thật chặt tay Triệu Ngạn Kiều,=- mắt không hề chớp một cái, nhìn chằm chằm cô “Tiểu Kiều, ly hôn đi!”“Tiểu Mạch, thật ra thì, thật ra thì mình cảm thấy như bây giờ là tốt rồi.” Triệu Ngạn Kiều hơi thẹn thùng, với tính cách của cô có thể nói ra những lời này đã là cực hạn Tiểu Mạch đương nhiên hiểu rõ cô, nghe xong lời này, cả người chợt lạnh lẽo, nói “Cậu thích anh ta rồi?”Triệu Ngạn Kiều hiếm khi đỏ mặt, cô quay đầu sang chỗ khác, có chút ngượng ngùng nói “Ừm.....Cũng gần như vậy.” Tuy là nói như vậy, nhưng ý tứ trong lời nói đã hết sức rõ mặt Chu Tiểu Mạch nhất thời trở nên hơi khó coi, cô cắn cắn môi, liếc nhìn Triệu Ngạn Kiều lại nhìn lướt qua Tiểu Trạch ở trên giường trẻ em, mới mở miệng nói “Tiểu Kiều, anh ta hoàn toàn không thích hợp với cậu...Cậu đừng vội phản bác, chắc hẳn anh ta đã biết chuyện của cậu rồi, tại sao lại không nói ra, chính là muốn trói buộc cậu đấy! Tại sao có thể lập tức tin tưởng một chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế chứ? Cậu là người bạn thân nhất của mình, mình đương nhiên tin tưởng cậu, nhưng cậu suy nghĩ chút đi, ngày trước Tần Dịch Hoan rất căm ghét nguyên chủ của thân thể này, tại sao có thể dễ dàng tiếp nhận vậy?”“Không, không phải vậy, anh ấy đối xử với mình rất tốt, thế là được rồi.” Triệu Ngạn Kiều lắc đầu, vẫn kiên trì ý nghĩ của mình. Những lời nói và việc làm của Tần Dịch Hoan trong hơn nửa năm qua vẫn còn sờ sờ, cho dù là ai cũng không thể nói anh giả vờ được, kể cả người ấy là người bạn thân nhất của cô.“Thôi, cậu chính là kẻ ngốc mà!”Chu Tiểu Mạch thở dài, cúi đầu lẩm bẩm “Mình sẽ làm cho cậu biết cái gì gọi là tốt thật sự, mình nhất định sẽ cho cậu biết......”
Liều mạng làm việc nên chết trên bàn làm việc, rồi sống lại trên người một phụ nữ có thai. Bây giờ, cô quyết đinh sẽ đối xử tốt với bản thân mình. Tóm lại, đây là một người phụ nữ rất bình tĩnh đang ôm Bánh Bao nhỏ thờ ơ nhìn người chồng yếu đuối của mình dần cáu giận về chuyện cũ. Triệu Ngạn Kiều chậm rãi mở to mắt liếc nhìn bốn phía xung quanh, trang trí xa lạ khiến cô nhíu mày theo bản năng, thế nhưng kinh nghiệm nhiều năm làm việc đã tạo cho cô thói quen bình tĩnh giúp cho cô không hô to gọi nhỏ, mà ngồi dậy nghiêm túc quan sát gian phòng mà cô đang ở. Cô nhận thấy, căn phòng này tốn rất nhiều công sức để trang trí, mỗi đồ vật đều rất tinh tế và đẹp đẽ, vị trí sắp xếp đồ dùng trong phòng cũng rất sang trọng, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đây không phải là gia đình bình thường, nhưng mà, Triệu Ngạn Kiều nghi ngờ chính là vì sao cô lại ở chỗ này? Cô nhớ rõ ràng, bởi vì bản thân liều mạng làm việc mà ngất ở trên bàn làm việc, vì cái gì trong chớp mắt chỗ ở đã thay đổi, chẵng lẽ đồng nghiệp đã cõng cô về nhà? Triệu Ngạn Kiều càng nghĩ càng cảm thấy rất có thể là như vậy, mặc dù bình thường ở công ty cô cũng không có bạn bè thân thiết, thế nhưng mọi người đều có lòng cảm thông, nhìn thấy cô té xỉu thì giúp đỡ một chút cũng có thể giải thích. Cô vén chăn lên xuống giường, mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài, phòng khách rất rộng rãi cũng rất đẹp, đây là cảm giác đầu tiên của Triệu Ngạn Kiều, ghế sô pha rất lớn, bàn trà thủy tinh, vách tường màu vàng nhạt,… Cực kỳ xa xỉ, nhưng mà Triệu Ngạn Kiều không nhớ rõ mình có đồng nghiệp có tiền như vậy. Cô đang làm chuyên gia thiết kế tại một công ty đồng phục, nói dễ nghe chính là một thành phần tri thức, nói khó nghe chính là một công nhân, liều sống liều chết một tháng kiếm được trên một vạn đồng đã coi là tốt, mà xung quanh cô đều là những người gần giống như cô, nếu vậy thì căn phòng tráng lệ này là từ đâu xuất hiện đây? Triệu Ngạn Kiều đưa tay vào túi tìm kiếm, muốn gọi điện thoại cho cấp trên xin phép nghỉ, tự dưng nghỉ làm là tối kỵ của công ty, cho dù có lí do gì. Tìm một hồi lâu vẫn không tìm được nơi tay có thể luồn vào, Triệu Ngạn Kiều có chút buồn bực, như thế nào ngất một lúc tay cũng dùng không tốt rồi? Cô cúi đầu, lúc này mới nhìn thấy, liền choáng váng. Đây đâu phải cái quần, rõ ràng trên người mình mặc là một cái váy, còn là màu hồng! Triệu Ngạn Kiều chợt cảm thấy bực tức, quần áo của cô bị ai thay đổi rồi? Còn là màu hồng cô không thích nhất! Chẳng qua, cái này cũng không quan trọng, quan trọng là thay quần áo cho cô, người kia rốt cuộc là nam hay nữ. Mặc dù cô không bảo thủ, thế nhưng cũng không có nghĩa là cô rất cởi mở. Trong lúc Triệu Ngạn Kiều đang xoắn xuýt với vấn đề này, cánh cửa vang lên một tiếng răng rắc, Triệu Ngạn Kiều quay đầu nhìn lại, nhất thời cảm thấy ánh mắt có chút không quen. Dáng dấp của người đàn ông trước mắt này thật sự quá đẹp đẽ rồi, gương mặt của anh ta rất tinh tế, nhưng không ủy mị một chút nào, lại xinh đẹp lạ thường. Đặc biệt là cặp lông mày kia, sắc bén như thế vây quanh ở trên xương lông mày, có cảm giác ngông cuồng xinh đẹp. Đôi mắt hẹp dài lúc nhìn về phía cô có phần hơi khiêu khích, tròng mắt đen như sóng nước mênh mông, cực kỳ xinh đẹp, Triệu Ngạn Kiều hiển nhiên không thể điều khiển được chính mình, vẫn bị người đàn ông trước mắt hấp dẫn như cũ không nhịn được liền nhìn nhiều hơn. Mỗi người đều có mong muốn thưởng thức những điều tốt đẹp, nhưng chẳng qua là thưởng thức mà thôi, ngay thời điểm Triệu Ngạn Kiều muốn rời ánh mắt, người đàn ông đã mở miệng, thanh âm nam tính tiêu chuẩn, âm sắc rất tốt “Thế nào? Mỗi ngày nhìn còn không đủ? Đàn bà háo sắc!” Giọng nói của người đàn ông mang theo nồng đậm khinh thường. Anh ta có ý gì? Triệu Ngạn Kiều không rõ, cô lộ ra sự háo sắc với anh ta khi nào? Càng đừng nói đến mỗi ngày đều nhìn anh ta. Thế nhưng cô cũng không mở miệng tranh cãi, đối với tình hình chưa biết gì này cô nhất định còn phải dựa vào người đàn ông trước mắt. Cô luôn luôn biết lúc nào thì nên làm cái gì, lúc nào không nên làm cái gì. Ưu điểm lớn nhất của Triệu Ngạn Kiều chính là lý trí. “Tiên sinh, xin hỏi nơi này là chỗ nào? Vì sao tôi lại ở chỗ này?” Lời của cô vừa mới nói ra khỏi miệng liền cảm giác được sắc mặt của người đàn ông trước mắt này thay đổi, có ngạc nhiên cũng có khinh thường, anh ta để túi đồ cầm trên tay xuống bàn trà, lười biếng nằm ở trên ghế sô pha rộng lớn, liếc mắt nhìn Triệu Ngạn Kiều “Triệu Ngạn Kiều, đừng nên giở thủ đoạn ngây thơ như vậy nữa, nếu cô ngoan ngoãn, thì cô vẫn là vợ của tôi, nhưng mà…” Người đàn ông dừng lại một chút, con ngươi màu đen chứa đầy cảnh cáo và nguy hiểm “Nếu cô vẫn muốn giở thủ đoạn thì đừng trách tôi không khách khí!” Triệu Ngạn Kiều cảm thấy không giải thích được, chẳng qua chỉ ngất đi một chút sao lại phát sinh nhiều chuyện như thế này? Chẳng lẽ người đàn ông này cuồng tự kỷ, cho là cô thầm mến anh ta? Thật buồn cười! Triệu Ngạn Kiều không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, nghiêm túc nói “Đầu tiên, tôi không thích bất kì ai, dĩ nhiên càng sẽ không thích anh! Thứ hai, mời anh nói cho tôi biết nơi này là chỗ nào, làm phiền anh thời gian dài như vậy thật ngại, tôi muốn về nhà trước.” Triệu Ngạn Kiều cảm thấy lời nói này của cô đã rất khách khí rồi, mặc dù người đàn ông này không chỉ một lần xúc phạm cô, nhưng trước mắt hẳn là anh ta đã cứu cô, cho nên vẫn cần phải có lễ phép. Nhưng mà, vì sao sắc mặt người đàn ông này càng ngày càng trở nên khó coi? “Triệu Ngạn Kiều, tôi cho cô biết, mặc kệ như thế nào tôi cũng sẽ không thích cô! Cô chết tâm đi!” Người đàn ông mất kiên nhẫn, thoáng một cái từ ghế sô pha đứng lên nhìn xuống cô, ánh mắt ác liệt giống như đèn pha chiếu trên người của cô, dù cho Triệu Ngạn Kiều đã lăn lộn nhiều năm ở trong xã hội như vậy cũng cảm thấy không rét mà run. Nhưng mà, người đàn ông này không phải bị bệnh thần kinh chứ? Vì sao nhất định cho rằng cô thích anh ta? Triệu Ngạn Kiều cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng không muốn tiếp tục tìm hiểu, dù sao qua ngày hôm nay thì sau này bọn họ cũng sẽ không gặp mặt, nói cái gì cũng dư thừa. Nghĩ vậy, Triệu Ngạn Kiều hướng về phía người đàn ông vái một cái “Tiên sinh, cảm ơn anh đã cứu tôi, bây giờ tôi cần phải trở về.” Mặc kệ là loại người nào, có thể không đắc tội thì không cần đắc tội, đây là kinh nghiệm làm việc của Triệu Ngạn Kiều, hơn nữa xem ra người đàn ông này cũng không phải người thường. Dứt lời, Triệu Ngạn Kiều liền xoay người hướng về phía cửa đi tới. Không nghĩ tới, người đàn ông lại tiến lên một bước bắt được tay của cô “Triệu Ngạn kiều, rốt cuộc cô đang làm gì? Lạc mềm buộc chặt* sao?” Triệu Ngạn Kiều cảm thấy nhức đầu, cô làm thế nào cũng không nói rõ được với người đàn ông này, cô hất tay của người đàn ông ra nhìn anh ta nói từng câu từng chữ rất nghiêm túc “Tiên sinh, tôi còn có công việc, xin để tôi đi được không? Mặc kệ anh từ nơi nào nghe được, thế nhưng tôi thật sự không thích anh!” ... Mời các bạn đón đọc Sống Lại Sinh Em Bé của tác giả Sâm Trung Nhất Tiểu Viên.
Tiểu Trạch ngẩng đầu nhìn cái này ngó cái kia, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Triệu Ngạn Kiều, vươn đôi tay nhỏ bé muốn mẹ ôm, cái mông nhỏ cũng dịch dịch ra bên ngoài. Mẹ Tần vội vàng chạy tới đẩy nhẹ bé vào trong, muốn sự chú ý của bé tập trung vào những đồ vật bày trên là tiểu Trạch chẳng chịu nể mặt, cái mông nhỏ vẫn dịch về phía Triệu Ngạn Kiều. Triệu Ngạn Kiều liền buồn bực, bình thường sao chẳng thấy nhóc dính mình thế chứ, sao bây giờ cứ muốn chui vào lòng cô vậy? Chẳng lẽ là sợ người lạ à?Cô nào biết tiểu Trạch không phải sợ người lạ, mà là sợ tiếng ồn. Ở đây nhiều người như vậy, cho dù cẩn thận đến đâu thì vẫn có tiếng động, mà từ nhỏ bé đã rất dễ bị giật mình, cho nên vào lúc này mới có thể liều mạng muốn cô Ngạn Kiều bất đắc dĩ, vì không để cho con trai phá hư bữa tiệc sinh nhật của chính mình, cô đành chạy tới phía đối diện bé để hấp dẫn sự chú ý của bé. Quả nhiên, khi Triệu Ngạn Kiều vừa đứng đối diện với tiểu Trạch thì đôi mắt to của bé cũng vội vàng chuyển qua phía đối diện, nhìn cô không chớp mắt, chỉ sợ mẹ sẽ chạy di chủ không phối hợp, đám người bọn họ chỉ có thể lo lắng suông thôi, Tần Dịch Hoan nhìn lướt qua,phát hiện tất cả mọi người đều nhàm chán nhìn chằm chằm con mình, hận không thể thấy tiểu Trạch nắm ngay một món đồ trong nhíu nhíu mày, đột nhiên đi tới bên cạnh Triệu Ngạn Kiều, nói "Tiểu Trạch, nhìn ba này." Tần Dịch Hoan vỗ vỗ cái bàn để con trai nhìn sang, cầm từng món ở trên bàn lên, lắc lắc. Quả nhiên, phương pháp này rất hữu hiệu, ánh mắt tiểu Trạch đảo qua đảo lại theo tay anh, sau đó liền không nhìn Tần Dịch Hoan nữa, cứ nhìn chằm chằm những đồ được Tần Dịch Hoan cầm lên, vươn đôi tay nhỏ bé tim của đám người xung quanh cũng theo đó mà nâng lên, nhìn bàn tay nhỏ bé của tiểu Trạch sờ tới sờ lui mà chưa chọn được món đồ nào, quả thật hận không thể tiến lên lấy thay bé! Ngay lúc tất cả đều sốt ruột, tiểu Trạch đột nhiên bất động, mắt nhìn thẳng vào một người nhìn theo ánh mắt bé, nhất thời sợ hết hồn. Trời! Dã tâm của bé cũng không nhỏ đâu, lại để mắt đến máy ảnh! Máy ảnh nặng lắm đó, đừng nói là tiểu Trạch của bây giờ, chính là có thêm tiểu Trạch của hai năm nữa cũng chẳng ôm nổi!Ai ngờ lo lắng cái gì thì nhận được cái đó, tiểu Trạch dịch sang bên, ôm lấy máy ảnh không buông tay Ngạn Kiều và Tần Dịch Hoan trợn mắt há mồm nhìn, chẳng nhẽ sau này thằng bé muốn trở thành nhiếp ảnh gia à? Nhưng trên người bé đào đâu ra tế bào nghệ thuật chứ? Cô không có, Tần Dịch Hoan càng không có!"Kìa! Cái máy ảnh đó đang mở!" Lúc này không biết có ai tinh mắt, lại nhìn thấy trước ống kính máy ảnh có hình ảnh!Máy ảnh vốn đang mở nên rất dễ dàng phát hiện, nhưng vừa rồi lực chú ý của mọi người đều tập trung ở trên người tiểu Trạch, thêm cả ánh sáng trong đại sảnh này rất nhiều, ánh sáng lại không chiếu nhiều vào máy ảnh cho nên mới bị xem ảnh đang mở sao? Triệu Ngạn Kiều tò mò cúi người xuống muốn nhìn xem có cái gì, không ngờ tiểu Trạch lại gắt gao che chở máy ảnh giống như con thú nhỏ bảo vệ thức ăn. Cô vừa vươn tay qua, đôi mắt to của cậu nhóc đã đỏ lên như sắp Ngạn Kiều ngượng ngùng rút tay về, trong lòng chợt ê ẩm, người mẹ như cô lại thua cả một chiếc máy ảnh! Tên nhóc đáng ghét này! Tiểu Trạch vô cùng chấp nhất với máy ảnh, vì thế mọi người đều cho rằng cháu trai trưởng tương lai của nhà họ Tần nhất định sẽ trở thành nhiếp ảnh gia, Triệu Ngạn Kiều giật giật khóe miệng, chợt rất hối hận vì lúc ấy đã bỏ máy ảnh cùng, Triệu Ngạn Kiều và Tần Dịch Hoan phải mất sức chín trâu hai hổ mới thành công khiến tiểu Trạch dời sự chú ý qua nơi khac. Tần Dịch Hoan lặng lẽ đi vòng qua muốn cầm máy ảnh giấu đi, kết quả vừa cầm lên, vẻ mặt lập tức thay đổi, dở khóc dở cười. Triệu Ngạn Kiều kỳ quái liếc anh một cái, không hiểu anh bị sao Dịch Hoan nhanh tay giấu máy ảnh đi, lúc này mới lê thân đến bên cạnh Triệu Ngạn Kiều, ghé vào bên tai cô, nhỏ giọng nói "Em đoán xem trong máy ảnh có cái gì?""Cái gì?" Triệu Ngạn Kiều chuyển tiểu Trạch qua tay mẹ Tần, Dịch Hoan cúi đầu cười khẽ một tiếng, ở bên tai cô phun ra hai chữ. Triệu Ngạn Kiều lập tức giống như bị sét đánh trúng, khiếp sợ nhìn Tần Dịch Hoan, nói "Thật ư? Chụp lúc nào vậy? Sao em không biết?"Tần Dịch Hoan đứng thẳng dậy, hướng về phía mấy người vừa đến cười cười, mới quay đầu lại nói với Triệu Ngạn Kiều "Mấy ngày trước, tên nhóc này luôn ầm ĩ quậy người, không ngờ lại trùng hợp như thế."Triệu Ngạn Kiều vỗ trán, im lặng nhìn con trai một cái, thật ra thì....Cô sinh con gái đúng không?! Chẳng những học tiếng hổ kêu mà còn chấp nhất với một con mèo như thế nữa!Bày tiệc thì người lớn chính là mệt nhất, hơn nửa ngày, Triệu Ngạn Kiều đau lưng mỏi eo, mặt cười đến cứng ngắc. Rốt cuộc đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, sau khi dỗ tiểu Trạch ngủ say, cô liền mặc kệ tất cả, trở lại phòng ngủ ngã xuống giường ngủ ngay. Tỉnh lại đã khá hơn, cô ngáp một cái đi vào phòng tắm rửa mặt, rồi mới thong thả đến phòng sách tìm Tần Dịch ở nhà, Tần Dịch Hoan không có ở phòng ngủ thì là ở phòng sách, cô đã tìm ra quy luật rồi. Quả nhiên, Tần Dịch Hoan đang ngồi trước máy tính không biết là đang làm gì, Triệu Ngạn Kiều đi tới, thuận tay kéo một cái ghế qua ngồi bên cạnh anh, liếc mắt nhìn máy vi tính, hỏi "Anh đang làm việc sao?"Tần Dịch Hoan quay đầu lại, cười thần bí với cô, nói "Đang thống kê xem hôm nay chúng ta thu được bao nhiêu."Triệu Ngạn Kiều sững sờ, ngay sau đó bật cười, từ lúc nào mà Tần Dịch Hoan lại để ý chút tiền lẻ đó vậy? Chứ không phải là đang chọc cô cười, muốn xem phản ứng của cô à? Nghĩ tới đây, Triệu Ngạn Kiều đảo đảo con ngươi, cố ý tiện tay rút một quyển sách trên giá sách, nhàn nhạt 'ừ' một Không nên là cái loại phản ứng này chứ? Tần Dịch Hoan có chút buồn bực trong lòng, đáng lẽ cô phải bổ nhào lên người mình nũng nịu sau đó hỏi mình kiếm được bao nhiêu chứ? Trong lòng Tần Dịch Hoan hơi thất vọng, trên mặt vẫn thản nhiên như cũ, tốc độ tắt máy vi tính cực nhanh, đứng lên hỏi Triệu Ngạn Kiều "Em không muốn biết à, vậy chúng ta đi ra ngoài thôi."Muốn chứ! Triệu Ngạn Kiều rít gao trong lòng! Cô rất rất muốn! Thế nhưng biểu hiện quá rõ ràng nhất định sẽ bị người này cười nhạo! Cô hạ quyết tâm không mắc mưu, nhưng ánh mắt lại không chịu khống chế liếc trộm máy vi tính. Khóe mắt Tần Dịch Hoan thấy được động tác nhỏ của cô, không nhịn được cong cong khóe môi, trong đôi mắt xếch dài thoáng qua vẻ giảo hoạt."Không ngờ lại thu hoạch được nhiều thế này!" Tần Dịch Hoan cố ý cảm thán "Anh quen nhiều người có tiền quá!"Thúi lắm! Anh dĩ nhiên là toàn quen với những kẻ có tiền rồi, còn cần phải cường điệu sao? Nhưng rốt cuộc là bao nhiêu hả! Có thể khiến cho Tần Dịch Hoan sợ hãi than thì con số chắc là rất lớn rồi! Triệu Ngạn Kiều ngứa ngáy trong lòng, rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi ra "Cái đó.....Rốt cuộc là bao nhiêu vậy?""Ừm..." Tần Dịch Hoan mượn dộng tác vuốt ve cằm, che giấu khóe miệng thoáng qua ý cười, nói "Rất nhiều, rất nhiều đấy!" Sợ mình kích thích còn chưa đủ, anh lại tăng thêm một câu "Thật sự rất nhiều!"Rốt cuộc là bao nhiêu, anh cho một con số đi! Triệu Ngạn Kiều đè nén xúc động muốn bóp cổ anh, gằn từng chữ từng câu hỏi "Rốt, cuộc, là, bao, nhiêu?"Tần Dịch Hoan biết đây đã là đến giới hạn của Triệu Ngạn Kiều, cũng không làm bộ làm tịch nữa, chậm rãi nói ra một chuỗi con số. Nhìn cái miệng của Triệu Ngạn Kiều há càng lúc càng to, rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng, giơ tay xoa xoa đầu cô, nói "Không phải kinh tế nhà chúng ta đều do em quản à? Thế nào mà một chút tiền lẻ như vậy đã khiến em giật mình đến mức này rồi?""Sa đọa, quá sa đọa!" Triệu Ngạn Kiều lắc đầu một cái, cảm thán nói "Em cố gắng làm việc cả đời còn không biết có thể kiếm được nhiều tiền như vậy không nữa."Tần Dịch Hoan biến sắc, đôi mắt xếch dài càng thêm tăm tối, nói "Em vẫn còn nhớ đến lúc đó sao?" Đã qua một thời gian dài như vậy,,- tại sao còn không bỏ xuống được những chuyện trước đây? Có phải anh sẽ không thể sưởi ấm lòng cô chăng? Hay là cô vẫn không hề tin anh?Thấy sắc mặt anh khá tệ, Triệu Ngạn Kiều liền biết anh hiểu sai rồi, chủ động tiến tới ôm lấy eo anh, gò má dán vào lồng ngực anh, cọ cọ nói "Em đã sớm quên rồi, trôi qua thì cho trôi qua đi."Cô không nói ra được những lời sến súa, ngoại trừ tỏ rõ tâm ý của mình cho anh thấy, cô không biết còn có thể nói cái lòng vui vẻ giống như cánh buồm no gió, trái tim đập kịch liệt từ từ tràn đầy nhiệt huyết, Tần Dịch Hoan vòng tay qua eo cô xiết chặt cả người cô vào lòng mình, trong nhất thời lại chẳng biết nên nói gì rằng không khí tĩnh lặng nhưng đã có một luồng tình cảm ấm áo chậm rãi chảy xuôi giữa hai người, chui thẳng vào đáy lòng, dễ chịu mà thoả lúc này, chợt vang lên tiếng gõ cửa, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của thím Trần, bảo bọn họ xuống ăn cơm, bấy giờ hai người mới buông nhau ra, sửa sang lại cảm xúc rồi đi ăn cơm khi ăn xong, tiểu Trạch cũng vừa tỉnh ngủ, Triệu Ngạn Kiều đút cho bé ít canh trứng gà, lại chơi với bé một lúc rồi bảo Tần Dịch Hoan vào phòng tắm xả nước ấm cho con trai Ngạn Kiều vốn định tắm xong cho bé rồi ru bé ngủ, ai biết vừa tắm xong lại khiến cho tiểu Trạch có tinh thần. Bé con thơm ngát ngồi ở trên giường cười khanh khách, chọc người ta vô cùng yêu thích, nhưng chính là không chịu Triệu Ngạn Kiều đã ngủ được một giấc, nhưng vẫn cảm thấy cơ thể hơi nhức mỏi, đành phải giao tiểu Trạch cho Tần Dịch Hoan trông, còn mình đi tắm nước ấm mới cảm thấy khá lên một cô từ phòng tắm bước ra, phát hiện con trai đã nằm trên giường trẻ con, cặp mắt đen láy vừa rồi còn xoay tròn thì giờ đã nhiễm chút buồn ngủ. Tần Dịch Hoan đang cúi người ở bên giường trẻ con,, vừa vỗ nhẹ tiểu Trạch vừa hát một khúc đồng dao, giọng điệu còn trầm thấp hơn vài phần so với bình thường,ở trong đê tối tĩnh lặng, có vẻ cực kỳ dịu tim Triệu Ngạn Kiều hơi chậm nhịp, loại cảm xúc ê ẩm, nghẹn ngào nào đó dâng lên như muốn trào ra. Cô đi tới bên cạnh anh, cố làm ra vẻ thô lỗ, ném chiếc khăn lông ẩm ướt át lên đầu anh, đẩy anh một cái, nói "Mau đi tắm đi."Tần Dịch Hoan quay đầu, trong đôi mắt xếch dài xinh đẹp có chút ánh sáng lấp lánh, lóe sáng nhưng không giấu được sự dịu dàng trong đó. "Tuân lệnh!"Trẻ con rất dễ ngủ, Tần Dịch Hoan vừa đi được mấy phút, tiểu Trạch đã ngủ rất sâu rồi. Triệu Ngạn Kiều ra phòng khách sấy khô tóc rồi rúc vào trong chăn, rốt cuộc cũng có thể khép lại một ngày mệt nhọc, cô nhắm mắt, cơn buồn ngủ mãnh liệt liền kéo mơ mơ màng màng cảm giác giường bị lún xuống, Triệu Ngạn Kiều biết là Tần Dịch Hoan ra rồi, liền dịch dịch sang bên cạnh, muốn cho anh một khoảng trống thể vừa mới động, đã bị anh ôm chặt vào lòng, trên mặt người kia hơi nóng lên, không biết là do vừa mới tắm xong hay vì nguyên nhân khác."Tiểu Kiều, em ngủ chưa?" Tiếng nói dịu dàng nhẹ nhàng nỉ non bên tai cô, Triệu Ngạn Kiều muốn đáp lại một tiếng lại cảm giác mí mắt nặng nề khác thường, cố gắng định mở mắt ra, lại nghe thấy giọng nói cua anh. Trầm thấp, giống như là lời ca êm dịu xuôi tai."Tiểu Kiều, anh yêu em."Cho tới bây giờ, anh vẫn chưa nói với cô ba chữ ấy, cô cũng chưa từng yêu cầu qua, hiện tại lại như nước chảy thành sông, anh nói thuận miệng, cô nghe ấm Ngạn Kiều len lén cười, rất bình tĩnh tiếp nhận toàn bộ tình yêu của anh chôn giấu ở trong lòng, dán sát vào trong ngực Tần Dịch Hoan, trầm trầm ngủ.********Hoàn Chính Văn*********
Thể loại Ngôn tình, Hiện đại, trùng sinh, sủng ngọt, có bảo bảo, HE Độ dài 46 chương + 1 ngoại truyện Nguồn nhược lan nhi Văn Án Liều mạng làm việc đến kiệt sức, rồi chết một cách lãng xẹt. Sau khi sống lại thấy mình là một phụ nữ mang thai.. Bụng có vẻ lớn lắm rồi? Vậy sinh thôi! Chồng bỏ? Cũng kệ luôn thôi! Từ giờ, cô nhất định phải đối tốt với bản thân. Hạnh phúc sẽ đến như thế nào! Tóm lại, đây là một người phụ nữ rất bình tĩnh đang ôm Bánh Bao nhỏ thờ ơ nhìn người chồng yếu đuối của mình dần cáu giận về chuyện cũ. Advertisements Server A Nghe Truyện Audio PHẦN 1PHẦN 2PHẦN 3 play-sharp-fill PHẦN 1|Chương 1 - 25 play-sharp-fill PHẦN 2|Chương 26 - 46 *HOÀN* play-sharp-fill PHẦN 3|*Ngoại Truyện* Server B Tải Về Nghe Offline Nội dung này đã bị hạn chế chỉ dành cho người dùng đã đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để xem nội dung này. Server D Tải Về TRỌN BỘ zip Nội dung bị khóa Đăng nhập / Đăng ký để mua quyền truy cập vào nội dung này. Nội quy / Thông báoHướng dẫn kỹ thuậtTinh Hạch là gì? Tác giả Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
sống lại sinh em be